BĂNG - Trang 448

“Vào lúc đêm hôm thế này sao?”
Servaz đặt điện thoại lên giường, đi vào nhà tắm và vã nước lạnh lên

mặt. Anh rất muốn uống một cốc cà phê, nhưng cũng biết là không thể
trông cậy nhiều vào nó được. Anh trở lại phòng ngủ và gọi cho Cathy
d’Humières.

“Martin! Vì Chúa! Cậu biết mấy giờ rồi không? Người ngợm như thế thì

cậu nên ngủ đi mới phải.”

“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Nhưng việc rất gấp.”
Anh đoán bà trưởng công tố đã ngồi hẳn dậy.
“Một nạn nhân nữa?”
“Không. Nhưng là một tin xấu. Chúng ta có một nghi can mới. Nhưng

tôi không thể nói với ai khác ở thời điểm này. Ngoại trừ chị.”

“Là ai?” D’Humières nói, chợt tỉnh như sáo.
“Đại úy Ziegler.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, “Nói hết cho tôi nghe xem nào.”
Và anh kể. Anh kể với bà về danh sách của Saint-Cyr, về sự vắng mặt

của Irène vào thời điểm Perrault bị hãm hại, thái độ miễn cưỡng khi nhắc
đến tuổi thơ, cố tình né tránh việc cho biết sự thật là cô từng ở trại hè, rồi
những lời nói dối vô hại về đời sống cá nhân…

“Điều đó không chứng minh cô ta có tội,” d’Humières nói.
Quan điểm luật gia điển hình, anh nghĩ. Còn như anh thấy, lrène Ziegler

hiện tại là nghi phạm số một. Đấy là chưa kể đến trực giác cảnh sát của
anh.

“Tuy nhiên cậu nói đúng, tình hình đúng là phiền phức. Tôi không thích

vụ danh sách chút nào. Cậu muốn tôi làm gì? Tôi không nghĩ cậu gọi cho
tôi vào đêm hôm thế này chỉ để báo với tôi một chuyện hoàn toàn có thể
đợi đến sáng mai.”

“Chúng tôi cần địa chỉ của cô ấy. Tôi không có.”
“Chúng tôi?”
“Tôi đã bảo Espérandieu tới gặp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.