BĂNG - Trang 507

mươi năm ngày cưới. 22:50. Bà thở dài.

“Tôi muốn cậu làm việc này giúp tôi, Espérandieu. Cậu cứ tiếp tục gọi

cho Martin. Gọi tới bao giờ được thì thôi. Rồi bảo với cậu ta rằng tôi muốn
lên giường trước bình minh, và chúng ta sẽ không đợi cậu ta cả đêm đâu!”

Ở bên này, Espérandieu giơ tay chào kiểu quân đội, “Đã rõ, thưa bà.”

Irène Ziegler lắng nghe tiếng gió rít ngoài chấn song cửa sổ. Một trận

bão tuyết thực sự. Cô đã bước xa khỏi chỗ vẫn đứng, tai áp lên tường. Là
giọng của d’Humières, rõ ràng chi phí xây dựng có hạn, những bức tường ở
đây mỏng như bìa các tông, cũng giống như hàng trăm trụ sở sen đầm khác
trên khắp nước Pháp.

Ziegler đã nghe được tất cả. Có vẻ Espérandieu đã thu được tin tức trọng

yếu, thay đổi toàn bộ vụ điều tra. Ziegler thầm nghĩ cô biết là việc gì. Về
phần Martin, anh đã mất tăm mất tích. Cô biết một nơi anh có thể đến, để
xin lời khuyên trước khi tiếp tục hành động. Cô gõ vào cánh cửa và nó mở
ra gần như ngay lập tức.

“Tôi cần đi vệ sinh,” cô nói.
Viên sĩ quan đóng cửa lại trước mặt cô. Rồi cửa lại mở ra, một cô gái trẻ

mặc cảnh phục ngờ vực nhìn cô. “Đi theo tôi, đại úy. Đừng có lộn xộn
đấy.”

Ziegler đứng lên, để hai cổ tay bị còng trước mặt.
“Cảm ơn,” cô nói. “Tôi cũng muốn được nói chuyện với bà trưởng công

tố. Chuyển lời tới bà ấy. Nói với bà ấy đây là việc quan trọng.”

Cơn gió đang rít lên trong ống khói, bạt cả ngọn lửa. Servaz kiệt sức.

Anh đặt ly xuống và thấy tay mình run rẩy. Anh thu tay về sát người, sợ
Saint-Cyr nhận thấy. Rượu nấu cùng gia vị rất ngon, nhưng để lại dư vị
đăng đắng. Anh chuếnh choáng, nhưng giờ không phải lúc đi nằm. Anh tự
bảo mình sẽ không uống gì ngoài nước lọc trong nửa giờ tới, rồi anh sẽ xin
một cốc cà phê đặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.