BĂNG - Trang 87

Cô ngước lên, ngập ngừng trong thoáng chốc. “À, ý anh là tại sao tôi lại

vào lực lượng sen đầm?”

Anh gật đầu, không rời mắt khỏi cô. Viên đại úy mỉm cười, “Công việc

ổn định, tôi nghĩ thế. Và không phải làm những việc mà ai cũng làm.”

“Việc gì?”
“Trước đây ở trường đại học, tôi học ngành xã hội. Tôi chơi với một

nhóm bạn có tư tưởng rất tự do. Tôi thậm chí còn từng sống trong một khu
nhà chiếm dụng bất hợp pháp. Cớm, sen đầm, họ là kẻ thù. Rặt một lũ phát
xít, chó giữ cửa cho bọn cầm quyền, tiền đồn của chủ nghĩa phản động.
Cớm là những kẻ bảo hộ cho sự an yên sung túc của tầng lớp tư sản và đàn
áp những người di dân, vô gia cư, hoặc những kẻ không gặp thời vận… Bố
tôi là sen đầm, tôi biết ông không như thế. Nhưng tôi vẫn nghĩ những người
bạn đại học của tôi đã đúng và bố tôi là trường hợp cá biệt, chỉ thế thôi. Sau
khi tốt nghiệp đại học, tôi thấy những người bạn ‘cách mạng’ của mình trở
thành bác sĩ, công chứng viên, nhân viên ngân hàng hay quản lý nhân sự,
nói ngày một nhiều về tiền bạc, đầu tư, tỷ suất lợi nhuận và tất cả những cái
đó, tôi bắt đầu tự vấn bản thân. Vì lúc đó tôi đang thất nghiệp, nên rốt cuộc
tôi đã tham gia thi tuyển.”

Chỉ đơn giản là vậy, anh nghĩ.
“Servaz, không phải tên của người vùng này,” cô nói.
“Ziegler cũng vậy.”
“Tôi sinh ra ở Lingolsheim, không xa Strasbourg.”
Anh đang định đáp lại thì điện thoại của Ziegler bắt đầu rung. Cô ra dấu

xin lỗi và trả lời. Anh thấy cô nhíu mày. Cô tắt điện thoại và chằm chằm
nhìn anh.

“Là Marchand. Ông ta đã tìm thấy đầu con ngựa.”
“Ở đâu?”
“Ở trường luyện ngựa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.