BĂNG ĐIỂM - Trang 120

— Nhưng anh muốn nó học ở Shinkaku hơn. Nhà quê có gì là xấu? Vả

lại đời bây giờ đâu phải như xưa, anh mong mỏi con sẽ tiếp xúc với đủ
hạng người trong xã hội.

— ….
— Bất cứ một hạng người nào, họ vẫn là con người, chính óc khinh thị là

nguyên do của tội ác. Trường thì trường nào cũng vậy, miễn con học giỏi,
học chăm là được, cần gì phải danh tiếng chứ?

Hạ Chi cười buồn.
— Theo anh thì không có một người nào là đáng khinh đáng ghét cả phải

không? Thế thì tại sao anh có vẻ lạnh nhạt với Dương Tử?

Khởi Tạo yên lặng.
Từ lúc nhận nuôi Dương Tử đến nay, Tạo đã cố gắng hết sức để xem

Dương Tử như con ruột, chàng sẵn sàng làm đủ mọi cách để thỏa mãn
những đòi hỏi của đứa con nuôi, nhưng chẳng bao giờ Tạo có đủ can đảm
bế Dương Tử vào lòng, hình như chàng đã trốn tránh nó ngay từ tiềm thức.

Một lần, lúc Dương Tử được ba tuổi, khi đang ngồi trên đùi Hạ Chi với

quyển cổ tích bằng tranh trên tay, quyển cổ tích mà Hạ Chi đã mấy lượt kể
cho nó nghe. Chỉ vào một chữ trên trang sách, Dương Tử hỏi.

— Mẹ ơi mẹ, đây có phải là chữ “A” không?
Hạ Chi ngạc nhiên.
— Con cũng biết nhận cả mặt chữ nữa à? Thế còn chữ này?
— Chữ C.
Hạ Chi sung sướng.
— Chữ này?
— B.
— Ồ! Con giỏi quá! Hạ Chi muốn hét lên thật to, nhưng có Tạo ngồi gần

đấy nên cố gắng dằn xuống, quay sang Tạo, nàng muốn chia sẻ.

— Anh Tạo, Dương Tử nó biết nhìn cả mặt chữ nữa anh ạ.
Mắt Tạo vẫn không rời trang báo.
— Thuở xưa khi thằng Xá với con Lệ bằng tuổi nó cũng đã biết nhận

mặt chữ rồi, có gì lạ đâu.

— …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.