BĂNG ĐIỂM - Trang 122

Từ ngày nhận nuôi Dương Tử đến nay, Tạo chưa hề một lần xoa đầu đứa

con nuôi, nhưng hình như điều đó chẳng khiến Dương Tử hờn tủi, con bé
có vẻ thật vô tư, thật dạn dĩ. Có lần nó dám trèo lên lưng con chó to ở nhà
bên cạnh rồi hét to. “Này, này, chú tuấn mã của ta ơi…” Thái độ ngây thơ
của con bé khiến ai cũng phải phì cười.

— Mệt rồi, thôi về khách sạn tắm khỏe vậy.
Xá còn có vẻ luyến tiếc.
— Nhưng con muốn ngồi du thuyền.
— Hôm trước đến nay con đã ngồi hai lần rồi?
— Nhưng hôm nay con vẫn muối ngồi.
Thằng Xá nũng nịu, bé Dương Tử chen vào.
— Anh Xá, hay là chúng mình về hồ bơi, bơi vậy?
— À, cũng được.
Không hiểu sao, Xá rất có vẻ nghe lời Dương Tử, điều này khiến Tạo

khó chịu ra mặt, hai đứa nắm tay kéo chạy, Hạ Chi và chồng bước theo sau.

— Anh xem, tụi nhỏ có vẻ thương nhau quá phải không?
Tạo không đáp, yên lặng một chút rồi đột ngột nói.
— Có lẽ Lâm Tịnh Phu sắp chết rồi đấy.
— Hả?
Chân Hạ Chi đạp mạnh lên cành cây đầu làm gãy đôi.
— Hôm qua Cao Mộc đến cho hay, Lâm Tịnh Phu bây giờ phải ép phổi.
— Dễ sợ thật.
— Chúng ta kêu taxi đến Động Giả thăm hắn ngay bây giờ được không?
Gương mặt rạng rỡ ban nãy của Hạ Chi biến mất.
— Nhưng…Nhưng không lẽ đưa con theo sao?
— Con đến hay không đến bệnh viện không thành vấn đề, chỉ có em…
Đã bảy năm trôi qua, thế mà Tạo vẫn không làm sao quên được chuyện

giữa Hạ Chi và Lâm Tịnh Phu, có điều niềm thù hận đã phôi pha đi nhiều
với năm tháng.

Nghĩ đến Lâm Tịnh Phu, Tạo không thể không nghĩ đến Thụy Kỳ. Tại

sao đến mãi bây giờ cô ta vẫn chưa chịu lấy chồng? Nhưng sao ta chỉ nghĩ
đến Thụy Kỳ mà chẳng nghĩ đến Cao Mộc, Thang Tử Thăng? Việc độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.