BĂNG ĐIỂM - Trang 159

đùa.

— Hôm nay là ngày xui của anh Xá.
Đột nhiên Xá thấy tức giận.
— Mặc tôi!
Dương Tử ngạc nhiên.
— Anh làm gì dữ thế? Đến bác Vỏ có lấy áo hộ em không?
— Lấy không được mới tức đây chứ.
— Sao vậy?
Xá nói to như hét.
— Mẹ nói láo!
Hạ Chi nhìn con ôn tồn.
— Xá, tại sao con lại nặng lời với mẹ như vậy?
Xá quắc mắt, bản tính nóng nảy di truyền của Tạo.
— Bà chủ tiệm may bảo là mẹ chẳng có may!
Hạ Chi bình tĩnh.
— Thế à? Hôm trước mẹ nói với cô gầy gầy trong tiệm rồi, lúc đó không

có bà chủ ở đấy, có lẽ cô kia quên rồi đấy.

Xá bán tín bán nghi nhìn mẹ, xong cúi xuống. Nó không tức gì hơn khi

nghĩ đến ngày mai, giữa lúc cả lớp Dương Tử đều mặc áo trắng thì Dương
Tử không có. Xấu hổ thật. Con của một ông giám đốc bệnh viện to thế này
mà chẳng sắm nổi chiếc áo cho con. Xá bực dọc và hứa sẵn sàng đấm vỡ
mặt tên nào nói một câu dè bỉu em nó như thế.

Quay sang em, Xá ngạc nhiên khi thấy Dương Tử vẫn thản nhiên.
— Được rồi, không có áo trắng mai con mặc áo khác cũng được.
Dương Tử nói Xá quắc mắt.
— Nhưng tụi nó mặc áo trắng, em mặc áo khác không nhục à?
— Không, em không thấy nhục tí nào cả.
— Nhưng người ta sẽ bảo cha với mẹ hà tiện.
— Nhưng cha mẹ đâu có hà tiện đâu? Mai em sẽ mặc áo đỏ mới, đẹp

hơn chúng.

Xá bực dọc những không biết làm gì hơn, Hạ Chi ngồi cạnh yên lặng.

Con bé ngoan thế này mà là con kẻ sát nhân được sao? Nàng bàng hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.