BĂNG ĐIỂM - Trang 161

Màn vũ của Dương Tử đến, tim Xá đập mạnh, nó cắn nhẹ lấy đôi môi

thu hết can đảm nhón lên sân khấu, nhưng đôi tai lắng nghe lời bình phẩm
chung quanh.

Đám vũ sinh bước ra sân khấu, thật bất ngờ giữa đám nữ sinh áo trắng

chiếc áo màu đỏ lại nổi bật hơn cả. Những điệu múa nhịp nhàng và đẹp của
cô em gái làm Xá thấy hãnh diện đỏ mặt. Có tiếng xầm xì chung quanh Xá.

— Con bé mặc áo đỏ đẹp quá!
— Em của thằng Xá đấy.
— Nhưng đẹp hơn nó nhiều.
— Học giỏi nữa.
Xá sung sướng với những lời ca tụng dành cho em, bao nhiêu sự lo âu

ban nãy mất hết, lũ con trai ngồi sau lưng Xá lại lên tiếng.

— Con bé dễ thương quá!
— Vậy mày cưới làm vợ đi!
— Nói bậy!
Những lời bông đùa của bạn cùng trường không làm Xá giận, nhưng đột

nhiên có tiếng nói.

— Con nhỏ đó là con nuôi đó!
Xá bàng hoàng.
— Sao mày biết?
— Mẹ tao bảo, mày nhìn xem nó đâu giống ông bà bác sĩ Tạo.
Thật vậy sao? Xá há hốc miệng, đưa mắt nhìn lên sân khấu cũng vừa lúc

Dương Tử và đám vũ sinh bắt đầu chào khán giả.

Đứng cách cổng một khoảng ngắn đón Dương Tử, dưới ánh nắng chói

chang của buổi trưa, tuyết bắt đầu tan rã, Xá cảm thấy vết thương nơi đầu
gối qua lại bắt đầu đau. Đúng rồi, vì Dương Tử là con nuôi nên mẹ chẳng
làm áo cho nó. Xá nghĩ. Ông bà chủ thợ may lúc nào cũng mong có khách
hàng thì không thể nào quên được, chắc chắn mẹ nói dối! Xá buồn bực.

— Anh!
Dương Tử từ trong lớp trông thấy Xá chạy ra.
— Em nhảy đẹp lắm.
Thật hở anh, vậy thì sướng quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.