Xá gầm mặt xuống.
— Chiếc áo đỏ của em cũng đẹp.
Gương mặt Dương Tử rạng rỡ.
— Mẹ có đến không anh?
— Mẹ hả? Xá làm bộ ngó quanh rồi nhún vai. Quan khách đông quá anh
chẳng nhìn thấy mẹ.
Mắt Dương Tử nhìn lên trời, đột nhiên nó nói.
— Ồ, con diều kìa anh!
— Hử.
Xá nhìn lên, nó ngạc nhiên sao Dương Tử không buồn. Đầu gối lại đau
nhói, nó dừng lại.
— Chân anh lại nhức nữa à?
— Ừ.
— Để em cõng anh cho nhé?
Xá cười to.
— Khùng à? Anh nặng thấy mồ em làm sao cõng được.
Quanh qua khúc quanh, dưới lùm cây tòng. Xá và Dương Tử cũng nhìn
thấy Tử Thăng.
— Chào dì ạ.
Tử Thăng xoa đầu Dương Tử.
— Dương Tử nhảy đẹp lắm nhé.
Dương Tử tròn mắt ngây thơ.
— Dì cũng có đến xem nữa à?
Tử Thăng gật đầu, nắm tay hai đứa cháu bước đi, thái độ yên lặng của
Xá khiến Thăng ngạc nhiên.
— Xá sao thế?
— Không sao cả.
— Sao con đi khập khiễng thế kia, chân đau à?
— Không đau, nhưng…buồn quá.
— Anh bảo em nhảy đẹp sao anh lại buồn?
— Không phải chuyện đó, em nhảy đẹp anh mừng lắm.
Tử Thăng cười xòa.