BĂNG ĐIỂM - Trang 162

Xá gầm mặt xuống.
— Chiếc áo đỏ của em cũng đẹp.
Gương mặt Dương Tử rạng rỡ.
— Mẹ có đến không anh?
— Mẹ hả? Xá làm bộ ngó quanh rồi nhún vai. Quan khách đông quá anh

chẳng nhìn thấy mẹ.

Mắt Dương Tử nhìn lên trời, đột nhiên nó nói.
— Ồ, con diều kìa anh!
— Hử.
Xá nhìn lên, nó ngạc nhiên sao Dương Tử không buồn. Đầu gối lại đau

nhói, nó dừng lại.

— Chân anh lại nhức nữa à?
— Ừ.
— Để em cõng anh cho nhé?
Xá cười to.
— Khùng à? Anh nặng thấy mồ em làm sao cõng được.
Quanh qua khúc quanh, dưới lùm cây tòng. Xá và Dương Tử cũng nhìn

thấy Tử Thăng.

— Chào dì ạ.
Tử Thăng xoa đầu Dương Tử.
— Dương Tử nhảy đẹp lắm nhé.
Dương Tử tròn mắt ngây thơ.
— Dì cũng có đến xem nữa à?
Tử Thăng gật đầu, nắm tay hai đứa cháu bước đi, thái độ yên lặng của

Xá khiến Thăng ngạc nhiên.

— Xá sao thế?
— Không sao cả.
— Sao con đi khập khiễng thế kia, chân đau à?
— Không đau, nhưng…buồn quá.
— Anh bảo em nhảy đẹp sao anh lại buồn?
— Không phải chuyện đó, em nhảy đẹp anh mừng lắm.
Tử Thăng cười xòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.