BĂNG ĐIỂM - Trang 160

nhưng khi nghĩ đến sự trả thù của chồng, bao nhiêu sự thương hại ban nãy
lại biến mất.

Sáng hôm sau, bé Dương Tử mặc áo đầm màu đỏ đến trường, nó vẫn vui

vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Xá nhìn em buồn bã.

— Tội nghiệp, em mặc áo đỏ không mắc cỡ à?
— Không, áo này mẹ may đẹp, em thích mặc áo này hơn.
Xá yên lặng đưa mắt nhìn các cô bé đồng lớp với Dương Tử, chúng nó

mặc toàn áo đầm trắng.

Tiếng chuông reo vang, tất cả học sinh đều tụ giữa sân rộng. Sân khấu

nằm ở góc sân trải thảm màu đỏ với những búp bê trang trí đầy rẫy. Thầy
cô và hiệu trưởng đến xong phụ huynh học sinh cũng đã an tọa. Thế mẹ có
đến không? Xá đưa mắt tìm kiếm, giữa đám đông người không làm sao nó
thấy Hạ Chi, thế này thì có lẽ mẹ đã không đến rồi… Xá buồn bã khi nghĩ
đến đứa em lạc lõng giữa đám áo đồng phục màu trắng.

Hồi chuông khai mạc vang lên, màn nhung mở rộng, một cậu bé khoảng

tám tuổi bước ra sân khấu, nhưng có lẽ đám đông ồn quá, làm nó lúng túng
chẳng biết nói gì. Tiếng cười ồ từ dưới sân khấu vọng lên, thằng bé sợ hãi
chạy vào trong.

Màn vũ của bé Dương Tử nằm ở phần đầu chương trình. Nghĩ đến chiếc

áo đỏ của em, Xá lại bứt rứt, rồi đứng dậy và chạy vào hậu trường.

— Thưa cô…
Xá ngập ngừng gặp vị giáo viên dạy vũ.
— Ồ, anh Dương Tử đây mà, gì đó em.
— Dạ…Dạ…em con hôm nay mặc áo đỏ…Em rất tiếc là…
Xá nói không được nữa vì những giọt nước mắt đã chảy xuống má.
— Làm gì em lại khóc? Đó là lỗi tại tôi, vì lúc đầu tôi bảo mấy em đó là

để kỷ niệm ngày lễ nhi đồng hôm nay mấy em tốt nhất là mặc áo trắng chớ
đâu có bảo là bắt buộc.

— Nhưng…Nhưng mà…
Xá chưa kịp nói hết câu, thì Dương Tử ở đâu chạy đến.
— Anh đừng buồn, em không có gì mắc cở đâu.
Xá gật đầu, dụi mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.