BĂNG ĐIỂM - Trang 214

— Nếu cha mẹ không chịu đóng thì sao?
— Cha mẹ không đóng thì nhà nước đóng. Nhưng cha mẹ có tiền mà

chẳng chịu đóng cho con sẽ bị phạt.

Dương Tử chớp mắt:
— Nhưng con nghĩ, học sinh tiểu học cũng có thể làm việc vậy, chẳng

hạn như đi giao sữa hay bán báo…!

Tử Thăng chẳng để y đến lời Dương Tử vừa nói, nàng bảo:
— Thôi ăn lẹ lên còn về nhà nữa chứ.
Dương Tử nhìn Thăng như có điều gì muốn nói, nhưng lại thôi.
— Ăn xong, dì sẽ đưa con về.
Đám thi sĩ trở lại với sinh hoạt của họ, bàn luận về văn chương của Paul

Louis Claudel bỏ rơi Dương Tử và Tử Thăng.

Cơm xong, Dương Tử bước ra cửa nói:
— Thôi để con về một mình được rồi.
— Có tiền đi xe buýt không?
— Dạ không.
— Thế con đến đây bằng cách nào?
— Đi bộ.
— Đi bộ à?
Tử Thăng ngạc nhiên nhìn con bé, bây giờ nàng mới nhìn thấy vẻ buồn

trên mặt Dương Tử.

— Thưa dì... Con có thể làm gì để có số tiền ba trăm tám mươi đồng?
Tử Thăng nhìn thẳng vào mắt Dương Tử:
— Nếu con muốn dì sẽ cho.
Dương Tử lắc đầu. Tử Thăng ngạc nhiên. Tại sao nó chẳng xin Hạ Chi?

Chắc chắn phải có điều gì... Đi bộ hơn bốn cây số đến đây...

— Hay là con quét nhà cho dì, dì sẽ trả công cho con.
— Dì trả cho con ba trăm tám mươi đồng hở dì?
Mắt Dương Tử chợt sáng. Nó mừng rỡ chạy lại góc nhà lấy cây chổi. Sân

tập vũ rộng khoảng năm mươi thước vuông, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của
bé Dương Tử, Tử Thăng chợt xúc động. Con bé này lớn lên sẽ hay lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.