BĂNG ĐIỂM - Trang 25

Một phút sau, hai người lao công lớn tuổi từ bệnh viện đến, đi cùng với

bác sĩ Điền, một vị bác sĩ chuyên về ngoại khoa và Lâm Tịnh Phu. Bên
ngoài trời đã bắt đầu tối. Khởi Tạo có vẻ xúc động, chàng gật đầu chào
từng người một.

— Xin lỗi, đã làm phiền quí vị nhiều quá!
Nhưng chàng cũng không nén được cái nhìn sắc như dao về phía Lâm

Tịnh Phu.

Đám người đàn ông này, mỗi người trên tay đều thủ một cây đèn bấm,

bước vào khu rừng. Ban đêm, vườn cây có vẻ quái đản, những thân cây như
di động được. Nhưng lúc ngọn đèn lóe lên, nó vội đứng yên lại ngay.

Trời tối như thế này, Tiểu Lệ làm sao có thể ở trong rừng được? Nếu

nghĩ thế sẽ thấy rằng việc sục sạo trong rừng là một việc làm hoài công?
Hay là Lâm Tịnh Phu biết chắc rằng Tiểu Lệ đang ở trong ấy? Sự tưởng
tượng trên thoáng qua óc Khởi Tạo. Chàng có vẻ dùn chân lại.

Một lúc, bước đến cạnh dòng suối, chàng mở to mắt ra nhìn, bên trên bầu

trời những dãy sao trời lóng lánh, chiếu rọi chiếc bóng trên giòng suối.
Nhưng mà Tiểu Lệ nó ít khi vào rừng, thì việc tự nói đến giòng suối cũng
khó có thể xảy ra được. Khởi Tạo vội hướng về phía khác, chàng lại bước
về rừng cây, chiếc đèn bấm trên tay tạo một vệt sáng, chàng quét thấy chiếc
bóng cao gầy mà chàng suýt gọi to lên, đó là Lâm Tịnh Phu với gương mặt
trắng xanh, gã có vẻ hoảng hốt:

— Làm tôi hú hồn.
Khởi Tạo cố đè nén cơn sợ hãi, chàng nói với một giọng thật bình thản:
— Xin lỗi anh.
Rồi giả vờ hỏi:
— Ờ, đúng rồi nghe nói lúc sáng nay khi tôi không có ở nhà, anh đã đến

viếng, có chuyện gì thế?

Lâm Tịnh Phu không đáp đưa đèn quét ngang qua chân.
Tìm khắp khu rừng, luôn cả những vùng lân cận và những con đường

đưa đến chợ vẫn không thấy bóng Tiểu Lệ đâu, mệt mỏi trở về nhà họ Lại,
bây giờ đã ba giờ khuya rồi. Đêm mùa hạ bắt đầu lờ mờ sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.