BĂNG ĐIỂM - Trang 285

Chợt có tiếng chân bước nhẹ phía sau vọng lại, Dương Tử nín thở.

Nguyên đến nữa sao? Không làm gì có chuyện đó được, chàng bệnh rồi.
Dương Tử cười buồn tự nhủ.

— Dương Tử làm gì lại ngồi ủ rủ thế?
Giọng của Xá, Dương Tử đứng nhanh dậy, hai tay ôm lấy vai.
— Dạ, không có chi cả anh à.
Nếu không phải anh Xá mà là Nguyên thì ta sẽ trả lời chàng thế nào? Ta

sẽ ngã người ngay vào lòng chàng khóc lóc hay chạy trốn? Nhưng nghĩ đến
chuyện đó làm gì? Anh Xá đây mà.

— Lúc gần đây anh thấy em có vẻ buồn lắm phải không?
Từ ngày biết Dương Tử và Nguyên giận nhau, Xá lại nuôi hy vọng.
— Đâu có, em vẫn vui như thường đấy chứ, nếu anh chẳng tin mình cứ

chơi trò trốn tìm đi, em trốn và anh tìm nhé.

Dương Tử không đợi Xá gật đầu đã bỏ chạy về phía bờ đê. Đứng từ xa

Xá nhìn tới. Chân trời với bờ đê như tiếp nối, và bóng Duơng Tử như đến
từ trên mây.

Đẹp quá! Xá đuổi theo. Khi theo đến bờ đê thì Dương Tử đã xuống đến

dốc, chiếc váy màu trắng tung bay về phía khu rừng tòng Germany. Màu
xanh của lá với vẻ âm u huyền bí của khu rừng khiến Xá hồi tưởng lại tuổi
nhỏ. Một chút quyến luyến trở về tim. Có giọng nói lạ sau lưng khiến Xá
giật mình.

— Cậu mạnh chứ!
— Vâng.
Xá giật mình, quay lại, ông quản thủ khu rừng đầu đội nón lá, tay cầm

thước bước qua, nụ cười thân thiện vẫn nở.

Nơi đây, chốn nầy... Xá nhớ lại... Bấy giờ Dương Tử còn là em ruột...

Nhưng tiếng gọi của Dương Tử ngoài rừng cắt ngang sự hồi tưởng của
chàng.

— Anh Xá ơi! Sao lâu thế?
Xá chạy vội ra, Dương Tử đang tựa lưng bên bờ suối.
— Lâu quá không có dịp chạy, vui thật!
— Ờ. Nhưng đi guốc bất tiện quá, chạy suýt ngã không à.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.