BĂNG ĐIỂM - Trang 299

Đang định nói ‘‘Em sai rồi, đúng là nhẫn đấy!’’ Chợt nghe Dương Tử

bảo Nguyên đến chơi, Xá thấy tất cả sụp đổ hết. Nguyên đến, và người
Dương Tử đang chờ đợi là Nguyên chứ không phải là chàng. Xá cười buồn,
chàng bỏ chiếc nhẫn đính hôn vào vali. Thế mà ta cứ tưởng...

Tiếng lửa cháy trong hỏa lò tạo thành những âm thanh đơn điệu. Xá thấy

mình cô độc vô cùng.

Bắc Nguyên đứng ngoài cổng với nụ cười ngượng ngập cố hữu.
- Lâu quá chẳng gặp Dương Tữ.
- Vâng, lỗi lại...
Dương Tử nghẹn lời vì xúc động.
- Hôm ấy Dương Tử đứng trong tuyết lâu như vậy, có bị cảm không?
- Dạ... Không, mời... Mời anh vào.
- Còn bác đâu?
- Cha mẹ tôi tối mới về, nhưng... ở nhà có anh Xá.
- Thế à? Vậy sao hôm trước hắn bảo tôi Tết mới về?
- Anh ấy vừa về đến nhà thì anh đến.
Nguyên gật gù, chàng nhìn thẳng vào mắt Dương Tủ':
- Tôi cảm thấy hối hận...
Dương Tử lắc đầu nàng cố chận những giọt nước mắt lăn ra má.
- Không, không có gì anh phải hối hận. Lần trước tôi, lần này anh. Có lẽ

tại chúng ta còn trẻ quá nên chẳng hiểu gì cả. Ngộ nhận là thường... Nhưng
mong rằng từ đây về sau sẽ không còn những chuyện lẩm cẩm như vậy xảy
ra nữa.

Hai người ngồi trên ghế nhìn nhau. Một lúc như chợt nhớ ra, Dương Tử

đứng dậy đi pha trà.

- Khoan đi, Dương Tử. Tôi có chuyện muốn nói.
Giọng của Nguyên đổi khác thấy rõ.
- Chuyện chi anh?
- Tôi muốn hỏi, muốn hỏi một điều mà tôi thắc mắc từ lâu.
DươngTử lo lắng.
- Chuyện chi anh cứ nói?
- Nghe Xá nói... Dương Tử với hắn chẳng phải là anh em ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.