BĂNG ĐIỂM - Trang 302

- Để em vào gọi anh Xá nhé!
Dương Tử bước vào trong, nàng không nhìn thấy gì cả. Túi du lịch và cả

chiếc áo veste vừa máng trên thành ghế đã biến mất. Giữa lúc ngạc nhiên,
bất chợt nhìn thấy mảnh giấy nhỏ trên bàn:

"Đột nhiên tôi thích được hưởng một cái Tết chẳng tuyết phủ, vì vậy tôi

phải đáp táu đến nhà ngoại, chúc mọi người một cái Tết vui vẻ.


Mảnh giấy không biết viết cho ai, chẳng có người đối thoại, Dương Tử

chợt có cảm giác phạm tội khi nhớ lại khuôn mặt buồn của Xá.

Buớc trở ra ngoài, Dương Tử dối:
- Anh Xá mệt quá nên ngủ mất rồi.
Bắc Nguyên nhìn Dương Tử. Có cái gì khác lạ trong lời nói. Chàng lặng

lẽ đứng dậy bước tới đàn Dương Cầm.

- Đàn của em đây à?
- Không, chẳng thấy ai đàn cả.
- Để trang trí vậy thôi sao?
- Của mẹ lúc trẻ, nhưng bây giờ người không thích đàn nữa, nghe nói

đây cũng đã dứt rồi.

Dương Tử chưa hề trông thấy nắp đàn được giở ra. Sự hiện diện của nó

thật vô nghĩa.

Bắc Nguyên đứng dậy
- Thôi về, cho anh gửi lời thăm hai bác nhé.
- Vâng, bao giờ rảnh xin anh đến chơi.
- Ờ... Có lẽ mùng hai Tết anh sẽ đến.
Giữa lúc đó có tiếng còi xe ngoài cổng.
- Có lẽ cha và mẹ tôi về.
Chiếc taxi ngừng trước cửa. Hạ Chi ngồi trong xe thấy Bắc Nguyên là lẽ

vẻ ngượng ngay.

- Xin chào bác, lâu quá không ghé nên đến làm phiền một chút.
Hạ Chi giả lả:
- Ờ, lâu quá chẳng gặp cậu, giờ này mà về sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.