BĂNG ĐIỂM - Trang 323

của mình mà tự thẹn. Nếu thật Bắc Nguyên mang lại được hạnh phúc cho
Dương Tử ta cũng nên... hy sinh.

Xuống xe, nhìn ngôi nhà im lìm. Xá rùng mình, cửa sau mở hé, nhưng

trong nhà chẳng thấy ai thức, lò sưởi bập bùng với ngọn lửa thâu đêm.

Cởi áo ngoài, Xá bước về phía phòng cha mẹ.
— Ba mẹ ơi, con về rồi nầy.
— Xá về rồi đấy à? Tiếng Hạ Chi - Sao lại về sớm thế, mới tám giờ, vào

đây.

Xá mở cửa bước vào, mẹ đang ngồi, trong khi cha vẫn còn nằm trên

giường.

— Làm gì về sớm thế?
Khởi Tạo hỏi, Xá bước ra ngoài.
— Con mang nhiều quà về lắm.
Tiếng Hạ Chi hỏi vọng ra.
— Chơi có vui không?
Xá không trả lời thẳng.
— Ngoại lúc nầy gầy hơn trước nhiều.
Chàng bước về phía phòng của Dương Tử.
— Dương Tử ơi, anh về rồi này.
Không có tiếng trả lời.
— Dương Tử.
Cũng không có tiếng đáp. Ngủ gì say thế. Xá bực mình gọi to.
— Dương Tử.
Yên lặng, cái yên lặng đáng sợ, Xá rùng mình, chàng đẩy cửa, cửa không

khóa, chứng tỏ Dương Tử đã ra ngoài. Trong phòng vật dụng thật ngăn nắp.
Dương Tử đi đâu? Xá nhìn về phía bàn, ba phong thư màu trắng đập vào
mắt chàng. Một bức gởi cha mẹ, một bức cho Nguyên và một bức cho
chàng.

Xá hồi hộp mở nhanh thư.
"... Em chết đi thật có lỗi với anh... "
Câu nói như một lưỡi dao xuyên thấu tim Xá.
— Trời! Trời ơi... Dương Tử... Dương Tử nó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.