BĂNG ĐIỂM - Trang 48

— Cũng không có gì gấp lắm.
— Đừng lo, tôi cũng chẳng lấy gì làm bận lắm.
Khởi Tạo đáp nhẹ. Đối với những người chàng ghét, chàng chỉ trả lời

nhát gừng thôi, thế mà …Khởi Tạo lấy làm bực mình.

Dưới chiếc bóng dài của cây bạch dương, một bệnh nhân đang ngồi xem

sách. Mở cánh cửa phòng giám đốc ra, những tia nắng chiếu tràn vào
phòng. Đây là gian phòng rộng khoảng năm thước, vải màn che màu trắng
được phủ kín cửa, chiếc bàn bằng gỗ đào to lớn được đặt bên cạnh, máy
đánh chữ, kính hiển vi, bếp điện … bày đủ trong phòng tương tợ như phòng
riêng ở nhà của Khởi Tạo. Trên bờ tường còn có những bức tranh với cảnh
tuyết rủ, càng làm tăng vẻ nghiêm trang của gian phòng.

Lâm Tịnh Phu ngồi xuống ghế, hắn duỗi thẳng chân một cách mệt mõi,

nắng chiều vẫn có vẻ oi bức.

— Nghe nói bà nhà đã bình phục trở về nhà rồi hở ông?
— Nhờ trời cùng đỡ!
Khởi Tạo vừa vén màn sang bên, vừa nói, nhưng lòng chàng lại đang rủa

thầm: nhờ cái con khỉ!

Gió thổi làm rung rinh màn cửa. Lâm Tịnh Phu vuốt những sợi tóc lòa

xòa trước trán với những ngón tay dài.

— Thưa ông giám đốc, theo ông cô Thụy Kỳ là người như thế nào?
— Cái đó …
Khởi tạo không biết nói ra sao. Thì ra điều mà Lâm Tịnh Phu muốn nói

là việc liên quan đến Vương Thụy Kỳ, Khởi Tạo ngạc nhiên một chút rồi
tiếp:

— Hình như cô ta cũng không đến nỗi nào.
Lâm Tịnh Phu dằn từng tiếng một, miệng gã hơi mỉm cười :
— Cô ta được không?
Nụ cười của Lâm Tịnh Phu khiến Khởi Tạo hơi ngượng. Vì Thụy Kỳ

cũng chưa xứng đáng với tiếng người con gái đàng hoàng, dù có một mái
tóc phủ vai rất đẹp, đi đứng chậm rãi, ít khi hấp tấp như hôm nay. Nhưng
nhiều lúc khi mang hồ sơ bệnh lý vào phòng giám đốc, cô ta thường đứng
sát vào người chàng lẳng lơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.