BĂNG ĐIỂM - Trang 82

Cao Mộc lại quay ghế thêm một vòng, hướng mặt về phía Tạo, hai chân

gác hẳn lên bàn, hai tay ôm lấy vai. Khởi Tạo yên lặng hứng lấy ánh mắt
sắc nhọn của Mộc.

— Tại sao anh lại muốn nuôi con bé ấy? Tuy nó là con kẻ giết con anh,

nhưng nó là một đứa bé vô tội, nó giống như bất cứ một con người nào
khác, nó có quyền được sống!

Khởi Tạo mỉm cười.
— Vâng, vì thế tôi mới nhận nuôi nó.
— Tôi không hiểu anh muốn gì, nhưng tôi cần thanh minh trước với anh,

tuy tôi không được thông minh như anh, nhưng tôi có tấm lòng thành. Bất
luận một đứa trẻ nào, dù con kẻ sát nhân hay con nhà quý tộc, dưới bàn tay
tôi đều chăm sóc như nhau. Thế gian này có ai chịu nhận con kẻ giết con
mình làm con nuôi đâu? Vì vậy xin phép anh cho tôi nghi ngờ thái độ của
anh!

— Anh nói đúng, trên đời này không có ai ngu xuẩn như vậy cả. Nhưng

nếu có một thằng thì cũng chẳng sao.

Khởi Tạo có cảm giác như mình quả là đứa ngu thật, nhận nuôi con kẻ

thù của mình chưa chắc là đã thù được Hạ Chi.

— Ồ! Một thằng đại ngu!
Cao Mộc lớn tiếng chửi, nhưng không dấu được nét cảm động trong đôi

mắt.

— Vâng, tôi quả là một thằng ngu. Một thằng ngu trong mắt anh. Ngay

cả người có một cuộc đời đạo đức và cao cả như giáo sư Hạ còn nói yêu kẻ
thù là một việc khó khăn thì tôi làm sao được. Nhưng mà, lần trước tôi đã
nói với anh, bây giờ cuộc đời tôi chỉ hai đường lựa chọn. Một là suốt đời
oán hận kẻ giết con mình, hai là cố gắng thực hành câu “Hãy yêu kẻ thù
của con”. Sống mà cứ thù hận mãi thì cuộc sống bi thảm biết chừng nào.
Tôi chỉ còn cách nuôi con bé kia.

Cao Mộc khoanh tay ngồi, mắt nhìn lên trần nhà.
— Hoàn cảnh này thật khó xử, nếu con anh thật sự người khác giết anh

mới hiểu được tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.