BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 130

hờn dỗi: “Mẹ, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ.”

Khổng Lập Thanh khẽ cười, không đáp lại, cô khẽ vỗ vỗ lưng thằng

bé, thì thầm khích lệ: “Vạn Tường của mẹ phải trở thành nam tử hán rồi,
con xem có nam tử hán nào còn ngủ với mẹ? Từ nay về sau mẹ sẽ đợi con
ngủ rồi mới về phòng, phòng con mẹ cũng không đóng cửa, đêm đến con
chỉ cần gọi một tiếng là mẹ sang ngay, được không?”

Vạn Tường không nói gì, lau nước mắt vào áo Khổng Lập Thanh rồi

nhắm mắt nằm yên. Khổng Lập Thanh biết như thế đồng nghĩa với thằng
bé đã chấp nhận.

Nước mắt chưa khô hẳn, nó đã ngủ thiếp đi, Khổng Lập Thanh biết

Vạn Tường trong lòng chắc chắn rất buồn nhưng cô cũng chỉ có thể làm
đến thế. Cô quá hiểu, bất cứ sự trưởng thành nào cũng phải trả giá bằng
những nỗi đau.

Từ phòng Khổng Vạn Tường đi ra, Khổng Lập Thanh thấy căn nhà đã

trở lại vẻ yên ắng thường thấy, phòng khách dưới lầu tối mờ, đèn đuốc đã
tắt hết, chỉ còn bật một ngọn đèn tường. Cô mở cửa phòng ngủ chính, bên
trong không có người, đèn ngủ ở đầu giường vẫn đang sáng. Khổng Lập
Thanh mặc nguyên quần áo, đi đến bên chiếc giường lớn nằm xuống. Cô
chiếm đến nửa chiếc giường rộng, người ngay ngắn, hai tay đặt trước bụng,
mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, kiểu tư thế tiêu chuẩn của “vật tế thần”.

Phòng này rất rộng, hiệu quả cách âm của tường cũng rất tốt, bốn phía

đều không nghe động tĩnh gì, góc phòng thấp thoáng thấy bóng đồ gia
dụng, không gian tranh tối tranh sáng khiến người ta hồi hộp vô cùng.

Khổng Lập Thanh nằm trên giường, thần kinh căng thẳng, cô nghĩ nên

biết điều tự mình lên giường trước, tránh phải đợi đến lúc để người ta nhắc,
sẽ càng khó xử hơn. Dù lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn thấy e ngại, đối với cô
mà nói, những chuyện không như ý trong cuộc sống gặp đã nhiều rồi, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.