BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 217

Lâm, mười chín tuổi chuyển khỏi nhà đó, ở đây gần mười năm, nơi này đối
với anh ta mà nói chỉ là một vũng lầy, chìm sâu trong đó chỉ có cảm giác dơ
bẩn, nhớp nháp và nghẹt thở.

Nhìn chăm chú phía trước một lúc lâu, Lâm Bội lại ngóc nhìn bầu trời

tối đen, đèn đường vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt anh ta, từ trên cao nhìn
xuống Lâm Bội có một khuôn mặt rất đẹp, da trắng xanh nên thoạt nhìn hơi
yếu đuối, đôi con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn lấp loáng.

Thời tiết rất lạnh, Lâm Bội thở dài, làn hơi mỏng manh còn đang

quanh quẩn chưa kịp tụ lại đã bị gió thổi tan. Mỗi lần quay lại nơi này Lâm
Bội đều cảm thấy rất áp lực, như thể có tảng đá to đè nặng trong lòng, luôn
cảm thấy nghẹt thở, qua bao nhiêu năm rồi, cho dù anh ta đã cố gắng trở
nên mạnh mẽ thì cảm giác ngột ngạt ấy vẫn không mất đi, thậm chí còn
ngày càng rõ hơn.

Lâm Bội cúi đầu bình tĩnh hít thở mấy lần, sau khi đàn áp cảm giác

hỗn loạn kia xuống, anh ta đưa tay phải lên, cánh cổng sắt kẽo kẹt mở ra.

Phía sau cổng đáng lẽ phải là một vườn cây xanh um thì qua cơn mưa

cuối thu chỉ còn lại cảm giác hoang tàn xơ xác, khóm hồng trong góc vườn
hoa bị vùi dập tả tơi, cành lá vẫn không ngừng run rẩy trong gió lạnh.

Một hành lang hẹp dài uốn lượn là con đường duy nhất dẫn tới tiểu

lầu. Nữ chủ nhân nhà họ Lâm tự nhận mình là người thanh lịch, khoảnh sân
không lớn lắm này được bà trồng đầy các loại cỏ cây hoa lá, đoạn hành
lang quanh co cũng không bị bỏ qua. Chẳng biết đã trồng loại cây gì, chỉ
còn có một loại hoa trắng mọc xen kẽ, loại hoa này mùi hương rất nồng,
mỗi lần Lâm Bội đi qua ngửi phải đều cảm thấy bụng nhộn nhạo muốn nôn,
đầu óc quay cuồng.

Mùa này dây leo đã héo hết, đèn trong nhà hắt ra bị hành lang gấp

khúc phân thành những khoảng sáng loang lổ. Lâm Bội bước đi, áo khoác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.