BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 218

ngoài màu nâu nhạt, thân hình cao gầy thẳng tắp, bước rất chậm, đường đi
lúc sáng lúc tối, bóng lưng theo bước đi lúc ẩn lúc hiện, Lâm Bội rất gầy,
da mặt lại xanh xao hơn bình thường, nhìn nghiêng cảm giác hơi yếu ớt,
nhưng dáng người anh ta luôn vươn thẳng, bước chân điềm tĩnh mà vững
chãi, mỗi lần hiện ra trong ánh sáng mặt anh ta lại cành thêm phần lạnh
lùng, cho tới lúc dừng trước cửa lớn, khuôn mặt ấy đã biến thành một lớp
mặt nạ đóng băng.

Cửa nhà sớm đã có bảo mẫu chạy đến mở. Lâm Bội sau khi đi vào bèn

cởi áo khoác ngoài đã ẩm đưa cho bảo mẫu đứng bên cạnh, không có thêm
động tác nào, thong thả đi vào trong.

Cửa nhà dẫn thẳng vào phòng khách, nơi đó vang lên tiếng tivi, Lâm

Bội bước vào trong giọng nói mơ hồ của phát thanh viên, không gian rất
rộng, không chọn lối bài trí xa hoa cầu kỳ, nội thất thiết kế đơn giản nhưng
lại mang cảm giác phô trương, loại phô trương này trong mắt Lâm Bội thật
nông cạn, nó có nghĩa là cái gì cũng to, tivi cực to, sofa cực to, bàn trà cực
to, còn cả gạch men lát nền cỡ đại sáng bóng.

Phòng khách có hai người ngồi đó, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa

dài xem tivi như thể chuyên gia thẩm định, người đàn ông ngồi ở sofa đơn,
tay giữ tờ báo đọc cũng rất tập trung, hai người đều đã nhiều tuổi nhưng
nhờ chịu khó chăm sóc cơ thể nên nhìn như mới ngoài bốn mươi.

Lâm Bội dừng ngay phía sau lưng hai người, chẳng ai hỏi han anh ta,

thậm chí từ lúc biết anh ta đi vào, hai người này còn không hề ngẩng đầu
lên nhìn anh ta một cái. Từ góc đứng của Lâm Bội chỉ thấy khuôn mặt nhìn
nghiêng của người đàn ông, bàn tay cầm tờ báo của ông ta còn kẹp điếu
thuốc hút dở, khuôn mặt chìm trong màn khói thuốc, nhìn không rõ.

Trong ấn tượng của Lâm Bội, bao nhiêu năm qua nhưng anh ta chưa

từng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ấy. Ông ta như bức tượng Phật,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.