BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 227

Khổng Lập Thanh gặp Chu Diệp Chương đã được hơn năm tháng,

nhưng bọn họ chưa từng lấy số điện thoại của nhau. Khổng Lập Thanh từ
đó đến giờ cũng không hỏi chuyện này, Chu Diệp Chương cũng chưa bao
giờ chủ động gọi điện thoại, cho nên khi di động hiển thị số lạ gọi đến,
Khổng Lập Thanh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều thuận tay bắt máy.

“Là anh.” Giọng đàn ông trầm ấm từ điện thoại vang lên, mấy từ ngắn

gọn, súc tích.

Khổng Lập Thanh lập tức nhận ra người gọi là Chu Diệp Chương, cô

vô thức “à” một tiếng.

“Ăn cơm xong chưa?” Lẫn trong tiếng nói vang lên âm thanh lật giấy

loạt soạt.

Đầu Khổng Lập Thanh bỗng nhiên phác ra một bức ảnh, trong khung

cảnh rộng tãi sáng sủa của văn phòng làm việc, sau lưng người đàn ông là
cửa sổ kính sát nền, bên ngoài mặt trời ban trưa chói chang rực rỡ, Chu
Diệp Chương một tay giữ điện thoại, một tay lật tài liệu, thản nhiên cất lời,
những ngón tay thon dài linh hoạt, móng tay sáng bóng sạch sẽ. Cô ngẩng
đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, là một ngày nắng đẹp, ngừng một lát, Khổng
Lập Thanh mới đáp: “Vừa ăn xong.”

“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối. Lát nữa tan làm anh đến đón em.”

“Vâng.” Không cần suy nghĩ, Khổng Lập Thanh đồng ý.

Đợi Khổng Lập Thanh trả lời, Chu Diệp Chương nhanh chóng cúp

điện thoại, không dài dòng, anh đã quen đứng ở vị trí lãnh đạo, cho dù
không lãng mạn nhưng đối với kiểu người đơn giản như Khổng Lập Thanh
mà nói cũng đỡ phải mất công suy nghĩ. Rõ ràng, dưới sự quyết đoán của
anh, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cô hình thành thói quen nghe lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.