BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 229

Sau ít phút sững sờ, Khổng Lập Thanh khẽ hỏi: “Sư huynh, anh đến từ

bao giờ thế?”

Hạ Chí Thần đứng lên, giọng mơ hồ: “Một lúc rồi.”

Khổng Lập Thanh xưa nay không phải mẫu người hoạt ngôn, cô

không hề hỏi Hạ Chí Thần vì sao tìm mình, nơi này là bệnh viện, Hạ Chí
Thần là bác sĩ, chuyện các bệnh viện giao lưu hay hợp tác cũng có thể là lý
do khiến anh ở đây, cô sợ không may bản thân mình nghĩ nhiều, hỏi ra câu
đó sẽ làm người ta lúng túng, bản thân cô cũng bối rối đứng đây không biết
phải đối phó thế nào với tình cảnh này.

Cuối cùng vẫn là Hạ Chí Thần lên tiếng trước, tiếp tục câu chuyện:

“Em gần đây thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Khổng Lập Thanh không nói dối, cô thất sự cảm thấy gần

đây cuộc sống của mình tốt hơn nhiều, chí ít là cũng tốt gấp vạn lần tưởng
tượng của cô.

“Anh có đến nhà tìm nhưng hình như em không còn ở đó nữa.” Hạ

Chí Thần hỏi, ngữ điệu lại rất bình thường, mọi lo lắng sau khi tìm thầy
Khổng Lập Thanh tưởng như mất mất tích giờ đã tiêu tan.

“À, em chuyển nhà rồi.” Khổng Lập Thanh trả lời đơn giản, chảng có

ý giải thích gì nhiều, bọn họ thực ra sớm đã là người xa lạ.

Cả hai đứng đó im lặng một lúc, Hạ Chí Thần trầm mặc vì thấy thái độ

của Khổng Lập Thanh rõ ràng không muốn nói tiếp chuyện này, khiến bao
nhiêu lo lắng của anh thời gian qua đều thành vô vị, còn Khổng Lập Thanh
im lặng hoàn toàn lại vì cô chẳng biết phải nói gì.

Trong bầu không khí yên lặng, Khổng Lập Thanh dần dần thả lỏng

bản thân. Cô đột nhiên phát hiện ra một điều, tâm trạng bối rối khó xử mỗi
khi gặp Hạ Chí Thần trước đây, bây giờ dường như đã biến đi đâu hết cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.