BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 284

tưởng tới tiếng hú của con sói bị thương. Cô quay lại nhìn anh ta, thấy anh
ta toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, thậm chí như thể vừa mới được vớt ra
khỏi nước, nhưng trong suốt quá trình gắp viên đạn, anh ta lúc nào cũng
lăm lăm khẩu súng trong tay phải, còn người vệ sĩ tên là Cung Tứ Hải ấy
cũng nhất nhất đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói năng gì.

Vết thương khâu xong, cuối cùng Lâm Bội cũng nằm yên nghỉ ngơi,

Khổng Lập Thanh cởi bỏ đôi găng tay dính đầy máu, đi đến chiếc ghế sofa
đơn ngồi phịch xuống. Cô cảm thấy quá mệt, không phải vì thân thể bị đau
mà là vì tinh thần quá căng thẳng. Khổng Lập Thanh cũng thấy lạnh, cô chỉ
mặc có một chiếc áo sơ mi, hơn nữa vạt áo còn dính đầy máu, trên người
dường như chẳng có chỗ nào thấy dễ chịu.

Lâm Bội ngồi ghế bên cạnh vẫn còn thở hổn hển, khắp phòng chỉ nghe

thấy tiếng rên khó nhọc của anh ta, bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Bội nhỏm dậy gọi Cung Tứ Hải mang thuốc

đến cho anh ta uống, uống thuốc xong anh ta lại nằm xuống sofa, hơi thở
bớt nặng nhọc hơn một chút, ngôi nhà lại khôi phục vẻ yên lặng đến mức
khiến người ta thấy bất an.

Lại qua một lúc, dường như Lâm Bội càng đuối, anh ta chỉ đủ sức thì

thầm: “Từ Hải, nhà này không có đồ ăn, anh đi mua chút gì đó, đừng quên
mua ít đường về đây.”

Người đàn ông tên Cung Tứ Hải vẫn luôn túc trực bên cạnh Lâm Bội

từ đầu đến giờ, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản cúi xuống gần anh ta
“vâng” một tiếng, nói xong dứt khoát đi thẳng ra cửa.

Khổng Lập Thanh nhìn theo Cung Tứ Hải vòng qua mình đi ra ngoài.

Khi anh ta khuất bóng, cô quay lại không khỏi giật mình hoảng hốt, Lâm
Bội đã ngồi dậy từ bao giờ, hơn nữa khẩu súng trong tay anh ta đang chĩa
thẳng về phía cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.