BÃO - Trang 10

Giờ đây trong cơn bão, nàng tới phòng tôi. Đó là một giấc mơ tỉnh

thức. Tôi bị mùi thân thể nàng quyện với mùi biển thẳm đánh thức.
Một mùi hương nồng và hắc, chua, gắt, u uất, xộc lên. Tôi ngửi thấy
mùi rêu tảo trong tóc nàng. Tôi cảm thấy làn da nàng hết sức mịn
màng, nhẵn mượt nhờ sóng bào mòn, lóng lánh ánh xà cừ vì muối.
Thân hình nàng bồng bềnh trong ánh sáng lờ mờ buổi hoàng hôn, luồn
vào trong chăn, và bộ phận sinh dục cương cứng của tôi đi vào nàng,
tới rùng mình, quấn siết tôi trong niềm mê đắm lạnh băng của nàng,
thân nàng trườn sát thân tôi, môi nàng kề trên dương vật tôi, tôi hoàn
toàn quyện vào nàng, nàng quyện vào tôi, cho tới cơn cực khoái.
Mary, chết từ ba mươi năm nay, chưa bao giờ tìm thấy xác. Mary trở
về từ đáy đại dương, đang nói vào tai tôi bằng chất giọng hơi khàn, trở
về để hát cho tôi nghe những ca khúc bị lãng quên, những ca khúc về
những ngôi sao trời, mà nàng đã hát tôi nghe ở quán bar khách sạn
Phương Đông, lần đầu tôi gặp nàng. Không hẳn là quán bar dành cho
lính tráng, và nàng không hẳn là ca sĩ quán bar. Khi nhìn thấy nàng tôi
đã không hình dung ra nàng là ai, con một lính Mỹ được một gia đình
nhà quê vùng Arkansas nhận nuôi, sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp, bị bỏ
rơi và trở về để chiến thắng kẻ thù truyền kiếp của mình, để hoàn
thành một cuộc báo oán, hay đơn giản chỉ do sự lại giống vốn hay xua
loài người đi theo vết cũ cội nguồn một cách tất yếu. Nhưng tôi, tôi
đâu phải một tên lính, nàng hiểu vậy, và chắc hẳn đó là lý do nàng
chọn tôi, cái gã mặc đồ lao động và mái tóc húi cua, bám theo đám
lính trong những cuộc hành quân, tay cầm máy ảnh để tường thuật mọi
cuộc chiến tranh. Tôi còn nhớ lần đầu chúng tôi trò chuyện, sau lượt
trình diễn của nàng, vào lúc đêm muộn, hoặc sáng sớm, trên khoảnh
sân hiên nhô ra trên dòng Menam Chao Phraya, nàng đã cúi xuống để
nhìn thứ gì đó trên mặt đất, một con bướm đêm màu đen đang đập
cánh hấp hối, và qua phần cổ khoét của chiếc váy đỏ nàng mặc, tôi đã
nhìn thấy bầu ngực nàng buông lơi, hết sức mịn màng, khêu gợi. Nàng
không biết gì về tôi và tôi cũng không biết gì về nàng. Bấy giờ tôi đã
mang vết thương nham nhở của tội ác, tôi cứ ngỡ chuyện đó sẽ qua đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.