BÃO - Trang 101

phần, chính ông là người chăm sóc những vết bầm giập của bà Badou.
Trong ngôi nhà này, người ta rất hay bị ngã.

Khi tôi nghĩ về thời kỳ này, cứ như thể có một hồi trước và một hồi

sau vậy. Trước, tôi là một đứa trẻ, tôi không biết gì về cuộc đời, tôi
không biết đến sự độc ác của người lớn. Sau, tôi đã là một người lớn,
chính tôi, tôi cũng trở nên độc ác.

Tôi gắng nhớ lại khoảng thời gian trước. Nó tựa như một giấc mơ,

mờ ảo, day dứt, nó làm tim tôi se thắt và đầu tôi đau nhức. Nó rất đẹp
và dịu ngọt. Những buổi chiều với em Abigaïl. Chúng tôi ở trong
vườn, chúng tôi nô đùa với những con vật. Chúng tôi trèo cây để nhìn
vượt qua tường những con dơi treo mình rủ xuống từ những dây nho
như những chùm quả xồm xoàm lông lá. Tôi rất yêu Abigaïl, tôi chỉ
gọi em là Bibi, em là búp bê của tôi, tôi vui thích tết những lọn tóc
vàng óng đẹp đẽ của em. Một hôm, ở bể bơi, em suýt chết đuối và tôi
đã nắm được tóc em lôi lên khỏi mặt nước. Khi tôi lôi em lên, em giãy
giụa hai tay và không thở được nữa, vậy là tôi hà hơi vào miệng em.
Tôi hét: “Bibi, chị không muốn em chiết!” Em tỉnh lại và em ho.
Nhưng mãi sau này, bà Badou vẫn còn giễu tôi, bởi tôi đã nói nhịu ra
thành “chiết”.

Tôi cũng nhớ một buổi picnic trong rừng. Chỗ đó rất xa, chúng tôi

đã đi cả ngày trời trên chiếc bán tải của bố. Bibi và tôi ngồi trên sàn xe
với chú chó Zaza còn bà Badou ngồi với bố. Bà vẫn còn trẻ, mặc soóc,
bà có cặp chân đẹp rám nắng sáng lên dưới ánh mặt trời. Chúng tôi đã
tắm dưới thác nước, dưới bóng những cây cổ thụ với những chú chuồn
chuồn ớt nhởn nhơ liệng trên sông. Tôi nghe thấy tiếng Bibi cười, khi
tôi té nước vào em, hòa với tiếng cười của chính tôi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.