BÃO - Trang 109

Khi gia đình Badou lụn bại, tôi thực cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Những con người này có quan tâm đến gì đâu. Đối với họ, chẳng có gì
khác đáng kể ngoài những cuộc cãi lộn, la hét, đập phá, thế rồi lại làm
lành, nước mắt, xin thứ tha, rồi thề thốt, kiểu thề của những kẻ say.
Tôi thờ ơ nhìn mọi trò đó, tôi có cảm tưởng như đang ở vườn thú,
trong một chuồng khỉ. Ông ấy, bố Badou, một chúa đười ươi, hói nhẵn
đến tận chớp sọ, đầu bự, tay chân lông lá, bụng phưỡn ra. Bà ta, Esther
tự Chenaz, kém đức ông chồng mười lăm tuổi, suốt bao lâu cứ giả bộ
như tôi là em gái hoặc chị em họ của mình. Từ khi biết bà ta chẳng
phải mẹ mình, tôi cũng chẳng buồn để tâm ba cái chuyện bà ta kể cố
làm ra vẻ trẻ trung. Tôi cứ ngỡ bà ta chỉ ghét tôi, cho tới một hôm, tôi
vỡ lẽ ra rằng bà ta ghen với tôi, bởi tôi trẻ măng, tôi sẽ chiếm chỗ của
bà ta, làm bà ta già đi, chế ngự bà ta bằng sức mạnh và trí thông minh
của tôi. Bà ta còn ghen vì Bibi. Tha hồ cho tôi chơi ác với em, chế
nhạo em, làm em khóc, Bibi vẫn rất mực yêu tôi. Tôi là thần tượng của
em. Em muốn làm gì cũng giống tôi, sao y cách tôi nói năng, đi đứng,
ăn vận, chải tóc. Tóc tôi dài và cứng, tôi bện thành bím dày thả tới
ngang lưng. Còn tóc Bibi là tóc tơ, loan xoăn, gần như vàng. Em cố
tình nhúng ướt để làm nó duỗi ra, rồi cố tết lại, nhưng hiển nhiên là
không được, bím tóc tuột ra ngay còn cái nơ ruy băng thì lủng lẳng,
dính vào một món tóc như thể mắc vào mạng nhện. Tôi biến em thành
trò cười. Khi chúng tôi đi học về, tôi cố tình rảo bước để đánh lạc em.
Không thì tôi nấp vào một cánh cửa, rồi đứng nhìn em quay ngang
quay dọc, thổn thức. Không phải để đùa vui. Mà đúng hơn, nó tựa như
một thí nghiệm khoa học. Tôi muốn biết làm ai đó cảm thấy bị bỏ rơi
là như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.