BÃO - Trang 111

đã được ông Badou kín đáo tẩu tán khỏi cuộc truy thu với hy vọng hão
huyền là bắt đầu lại cuộc sống ở nơi khác! Phải nói là thật buồn cười,
khi sống giữa đống hỗn độn này, phải vượt qua trùng trùng những kiện
hàng và thùng các tông để vào nhà vệ sinh. Cứ như thể sống trên bãi
biển giữa những vật trôi dạt. Nghĩ thế khiến cuộc phá sản này đỡ bi
thảm hơn.

Trong nhiều tuần, Bibi và tôi đã vào vai thương nhân. Trên thực tế,

những người hàng xóm hay các chủ nợ là đối tượng phục vụ, và chính
tôi là người được ông Badou đã giao nhiệm vụ bán hàng. Tôi cò kè
định giá, quyết không nhượng bộ và tôi giữ tiền, cả tiền giấy, tiền cedi
của Ghana, tiền franc CFA

*

hay thậm chí cả đô la, cuộn tròn buộc dây

chun, tôi giấu dưới giường Bibi, và mỗi tối, chúng tôi mang ra đếm rồi
nộp cho ông Badou, rất trịnh trọng, chúng tôi là những người bán hàng
thực thụ, thủ quỹ của ông. Thật kỳ lạ, giờ đây khi chúng tôi đã phá
sản, mọi sự lại êm xuôi hơn trong cái gia đình này. Không còn những
cuộc cãi vã trong phòng bố mẹ, không cả những lời than vãn. Tôi ngủ
trong màn với Bibi, cùng giường, như ngày xưa khi em còn bé và hãy
còn sợ bóng đêm.

Sau đó là tan tác.
Tôi còn nhớ mùa hè năm đó, chiều nào trời cũng mưa. Tôi hiểu đã

sắp đến lúc phải ra đi khi khách khứa nối tiếp nhau tới thăm, nào bạn
bè của ông bà Badou, nào họ hàng xa lơ xa lắc, một bà dì Alma truyền
giáo ở Cameroun, những anh chị em họ từ Pháp, đủ loại người mà
chúng tôi chưa từng gặp trước đây. Và tất cả những người này đều
mang đi thứ gì đó, ngay cả một viên mõ tòa đến kiểm kê cũng trở đi
với một bộ thìa bạc của Chenaz. Trường học đóng cửa, nên chúng tôi
cứ quẩn chân họ suốt, Bibi và tôi, chúng tôi giám sát họ, nhiều lần
chúng tôi còn giữ rịt đồ đạc, vật dụng để chúng khỏi “ra đi” quá
nhanh. Bibi đã cứu được những con búp bê đầu sứ từng thuộc về bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.