BÃO - Trang 120

Tôi đã sống lang bạt hầu như khắp mọi nơi, ở Bourg-la-Reine với

mấy người bạn - một cặp vợ chồng cùng con nhỏ, rồi với một cô bạn
cùng chỗ làm ở tận đầu kia Paris. Tôi chẳng còn tin tức của ai. Thậm
chí nếu họ có giết nhau thì tôi cũng chẳng hề hay biết. Thỉnh thoảng
tôi đến trung tâm văn hóa Malraux, để tập dượt. Đó không hẳn là một
vở kịch, mà là một màn trình diễn kết hợp múa và âm nhạc Ả Rập,
Hakim King đã soạn kịch bản, cải biên dựa vào đêm thứ Hai trăm lẻ
hai
trong Nghìn lẻ một đêm, chuyện Badoure giả trai và được con gái
vua đảo Ébène yêu. Chính tôi đóng vai Badoure, có lẽ chỉ cần đội
khăn giấu tóc đi là tôi giống hệt con trai. Hoặc cũng có thể vì tôi mang
họ Badou, đó là điều Hakim đã nói từ đầu, như số trời đã định. Tôi
không dám chắc điều này có tốt hay không, nhưng tôi thích khán
phòng chìm trong bóng tối, sân khấu tràn ngập ánh sáng và để cho âm
nhạc lướt trôi.

Khi rời khỏi trung tâm, tôi tránh lối quảng trường, tôi ngược lên phố

Verdun và vòng qua mấy tòa nhà. Một tối nọ, tôi liếc nhìn về phía cửa
sổ và thấy mành đã buông. Điện thoại không kết nối được, có lẽ đã bị
cắt. Bỗng chốc tôi thấy đau lạ lùng ở sườn phải, tôi cúi gập mình như
vừa bị đấm.

Tôi thậm chí còn làm một điều mà tôi không bao giờ tin mình có thể

làm được. Một tối thứ Bảy, tôi đến quán bar ngày xưa Bibi làm việc.
Tôi muốn gặp Perrone. Tôi chẳng có gì để nói với hắn, chỉ là cơn giận,
cảm giác trống rỗng và giận dữ. Tôi đến ngồi trong bar, uống một cốc
bia. Điều đặc biệt ở quán của Perrone là các cô gái nhận lời đề nghị
thông qua người phục vụ quầy bar để xuống tầng hầm gặp khách. Thế
là bất hợp pháp, nhưng mọi người đều biết cả. Khi từ châu Phi tới,
Bibi và tôi đã đến bar này, chúng tôi đang bình thản uống rượu thì một
gã trai gửi đến một tờ năm mươi, và nói đợi chúng tôi trả lời. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.