BÃO - Trang 121

tôi cầm tiền rồi vọt mất. Không phải là ăn cắp, mà chỉ để lũ chó đẻ
ngạo mạn tưởng có tiền là mua được hết ấy một bài học.

Chẳng có gì xảy ra. Nói chung, lũ con trai để ý Bibi. Tôi đã chờ,

nhưng chẳng ma nào đề nghị. Có lẽ Perrone đã được báo là tôi ở đó.
Tôi có thể làm gì đây? Lẽ ra tôi đã có thể hét tướng vào mặt gã để cho
thiên hạ ai cũng nghe thấy: đồ khốn nạn, mày đã hiếp em gái tao, mày
đã đánh nó, làm gãy một cái răng cửa của nó! Tại sao Bibi không đi
thưa cảnh sát? Tại sao em lại chấp nhận điều đó, như thể em chẳng là
gì, chỉ là một cái giẻ, một món đồ chơi tình dục, một đứa con gái
chẳng có tự ái? Đó cũng chính là lý do tôi rời bỏ căn hộ, tôi không thể
chịu nổi việc nhìn thấy em nữa, không phải vì mụ Chenaz điên rồ, mà
chỉ vì em, vì em chấp nhận mọi thứ người ta làm với em, và có lẽ thậm
chí một ngày kia, em sẽ trở lại bar này, đi chơi với Perrone và thành
bạn gái của hắn cũng nên. Tôi muốn nôn mửa. Tiếng nhạc nện thình
thịch trong đầu, trong bụng tôi. Tôi muốn đi xuống hầm, nhưng một
thằng đã chặn ngang cầu thang. “Cô muốn đi đâu?” Tôi tưởng tượng
ra cảnh Bibi đang uốn éo múa lượn rồi uống rượu trước mặt lũ đàn
ông, tôi xây xẩm mặt mày. Tôi hỏi lối tới toa lét, tôi rửa mặt bằng
nước lạnh, rồi bỏ ra đường. Trống rỗng và tức giận.

Một bức tường đã được dựng lên chia cách chúng tôi. Trong suốt

hơn một năm, tôi không nhận được tin tức gì. Tôi gọi điện, di động
của em lúc nào cũng ở trạng thái trả lời tự động, tin nhắn cũng chẳng
có hồi đáp. Tôi chẳng còn biết gì về em. Tôi tới Friant rình đợi em.
Sau đó tôi được biết bác sĩ Lartéguy đã chuyển đến gần Neuilly. Chính
Chenaz đã cho tôi biết. Tôi bấm chuông và bà ta tiếp tôi ở thềm cửa.
Người bà ta che hết tầm nhìn.

“Tôi có thể gặp Bibi không?
- Nó không có ở đây. Mày muốn gì ở nó?
- Khi nào con bé về?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.