BÃO - Trang 122

- Tao không biết, nó không ở đây nữa.
- Con bé có khỏe không? Con bé có đi làm không?”
Vẫn là đôi mắt ti hí đó của Chenaz. Lần đầu tiên tôi nhận thấy

chúng ánh lên vẻ độc ác, chắc hẳn bà ta không có thời gian trang điểm,
hàng lông mày cụt lủn của bà ta giống hệt cái đuôi chổi.

“Nghe này, hãy để cho nó yên, nó không muốn gặp mày nữa.
- Tôi muốn nghe chính con bé nói với tôi điều đó.
- Sau tất cả những gì đã xảy ra...
- Chuyện gì đã xảy ra? Đó là lỗi của tôi hay sao?”
Tôi dấn tới một bước, Chenaz cảm thấy bị đe dọa liền làm động tác

đóng cửa, một cách vô thức tôi liền dùng mũi giày chặn cửa lại.

“Đừng ngoan cố, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát.”
Cơn giận dữ dâng trào trong tôi, khiến tôi run lên, nhưng lạ lùng

thay, mắt tôi ráo hoảnh, tôi không muốn người đàn bà gớm ghiếc này
tưởng có thể làm tôi tổn thương. Khi xuống cầu thang mà không buồn
bật đèn, tôi nghe thấy cái giọng the thé của mụ ta hét lên: “Cút đi!
Đừng bao giờ trở lại nữa, Bibi và tao, chúng tao không muốn gặp mày
nữa, mày có nghe thấy không? Đừng bao giờ trở lại nữa.”

Em có tất cả. Con bé có tất cả, còn tôi thì chẳng có gì. Một người

mẹ, một người cha, tiền bạc, phòng ở, những kỷ niệm, quần áo từ thời
thơ ấu, những cuốn vở học trò từ thời con bé còn tập viết, em không
đồ được chữ r, em toàn viết ngược, rồi bảng cửu chương, các phép
tính, em không biết làm phép chia và phép trừ. Còn tôi, chẳng ai giữ gì
về thời thơ ấu cho tôi. Tôi đã nghĩ điều đó là bình thường, vì em nhỏ
hơn, tôi phải bảo vệ em. Tôi còn nhớ, một hôm, ở Takoradi, chúng tôi
đi ăn tiệc với ông bà Badou, buổi tiệc diễn ra trong vườn một sứ quán,
khắp nơi đầy con nít cùng cha mẹ chúng, ai đó đã hỏi ông Badou tôi là
ai, ông ấy đã trả lời: “Con bé đó hả? Nó là con gái một người bạn.”
Tại sao khi ấy tôi lại không nói gì? Khi ấy tôi vẫn chưa biết sự thật về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.