BÃO - Trang 125

hơi cụp xuống, còn tôi ngăm đen, tóc xù và mắt hình quả hạnh. “Cô có
vẻ giống người Việt Nam,” Hakim nói vậy hồi mới quen tôi. “Tại vì
tôi là con nuôi,” tôi giải thích. Tôi nói thêm: “Tôi không biết cha mẹ
mình là ai. Có thể họ là người Việt Nam.”

Thủy cung thường yên ắng. Ở dưới lòng đất rất mát mẻ, chỉ có thứ

ánh sáng lờ nhờ màu lục nhạt hắt ra từ bể nước nơi lũ cá lịch biển
đang bơi. Tôi ngồi trên một băng ghế, tôi ngắm những tia sáng phản
chiếu, những mảng tối dập dềnh. Nó giống với thế giới mà tôi thường
mơ thấy.

Tôi đi du lịch tại chỗ. Mang theo của cải trong ba lô. Ban ngày tôi

đi bộ sớm qua các con phố, như khách du lịch, tôi dừng chân ở các
vườn hoa công cộng. Vô số người giống tôi, những người trẻ, người
nước ngoài. Đôi lúc là những người ăn mày chuyên nghiệp, những kẻ
móc túi, tôi nhận ra họ từ xa qua dáng vẻ láo liên của họ, và tôi chuồn.
Đối với những người còn lại, tôi gần như vô hình. Đó là điều tôi
muốn, tôi muốn đi xuyên tường. Quãng ba giờ chiều, nắng ngột ngạt.
Đường phố dường như dài ra bất tận, không khí như rung lên trên lớp
nhựa đường. Nếu đang ở quá xa thủy cung thì tôi kiếm bóng râm trong
một vườn hoa công cộng, để ngủ một chút. Tôi biết ban ngày thì chẳng
có gì nguy hiểm. Chỉ thỉnh thoảng bị mấy gã trai lơ sán đến cưa cẩm
cầu may. “You spik frenchie?” “Vats yur nem?”

*

Chỉ cần không trả lời

hoặc nếu gã cứ gặng hỏi thì bỏ vào một cửa tiệm nào đó. Nói chung
loại ấy cũng dễ bỏ cuộc thôi.

Những khi không đóng đô ở nhà Hakim, tôi kiếm một phòng nhỏ

tạm trú ban đêm, ở chỗ các xơ, hoặc một khách sạn rẻ tiền nào đó gần
ga. Tuy nhiên, số tiền tôi kiếm được ở trường Ba Lan đang bốc hơi
nhanh chóng. Tôi tính mình sẽ cầm cự được khoảng ba tháng. Sáu,
nếu tiết kiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.