BÃO - Trang 127

óc của xe điện lao nhanh hết tốc lực trên mặt cỏ giả, tiếng phành
phạch của trực thăng bay qua bầu trời. Lúc đó có phải tôi đang nói như
thể tôi đang đeo tai nghe không? Tôi đã mất cái máy nghe nhạc, nhưng
để tìm lại tôi chỉ cần đưa ngón tay út vào lỗ tai là nghe thấy giọng
Aretha Franklin, Bessie Smith, Fatoumata, Becca. Tôi nghe Fela đang
dằn từng từ một, I am not a gentleman

*

.

Đó là những từ duy nhất còn có nghĩa gì đó. Những từ khác đã chết

cả. Những từ ngữ thành ra cái gì khi chúng chết? Chúng có về trời
cùng những đám mây không? Hay về một thiên hà xa xôi nào đó, ở
phía thiên hà Tiên Nữ, đậu lại trên một tinh cầu không tên mà người ta
sẽ không bao giờ thấy? Là bóng ma không có nghĩa là không còn mắt
nhìn. Ngược lại, tôi thấy tất cả, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Từng nếp
nhăn, từng kẽ nứt, từng vết bẩn trên bề mặt vỉa hè. Đây, một vệt màu
đỏ trên tường. Kia, những mẩu còn sót lại của những tấm áp phích,
những chữ đứt rời, những âm trôi nổi

BLE
ond
PI
những con số
3077
n×0t125Ibtac1212
những mốc ngày tháng
từ nay thành rác thải vô ích của thời gian.

Và tất cả những con phố

Paterne
Pasteur
Fontame-du-But

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.