BÃO - Trang 13

Người dân đảo này đã tự chôn mình. Họ chơi bài, họ ngồi bệt trong

những căn hầm với cửa kính mờ hơi nước mà uống bia. Ánh điện chập
chờn, chẳng mấy chốc sẽ cắt điện trên diện rộng. Tủ cấp đông của các
cửa hàng sẽ rỉ thứ nước vàng như nước tiểu, những con cá ướp muối
sẽ chảy nước và long mắt, những thanh sô cô la đông lạnh sẽ mềm
nhũn trong bao bì. Chính vì bão mà tôi quay trở lại. Tôi lại cảm thấy
mình đang trong thời chiến, trong rủi may, theo cuộc bỏ chạy tán loạn
của các đoàn quân, nghe những chiếc loa thét lác những mệnh lệnh
khó hiểu. Tôi ngược dòng thời gian, dựng lại đời mình. Tôi những
muốn quay trở lại ngưỡng cửa ngôi nhà ở Huế, nhìn, và cái nhìn của
tôi sẽ ngưng thời gian lại, sẽ gieo mơ hồ lẫn lộn, sẽ giải thoát người
đàn bà khỏi những kẻ hành hạ cô. Nhưng trong những điều tôi biết sẽ
không có điều gì nhạt nhòa đi. Hòn đảo là sự đoan chắc về nỗi vô
phương cứu chuộc. Bằng chứng của sự bất lực. Hòn đảo là ụ nổi cuối
cùng, bến đỗ cuối cùng trước hư không. Chính vì điều này mà tôi trở
lại. Không phải để tìm lại quá khứ, không phải để đánh hơi tìm lối như
một con chó. Mà để chắc chắn rằng mình sẽ không nhận ra điều gì. Để
bão xóa đi tất cả, vĩnh viễn, bởi biển là chân lý duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.