BÃO - Trang 133

không khai gian, răng tôi hầu như cái nào cũng đau. Đúng vậy, đây là
lần đầu tiên tôi đi khám bác sĩ. Tôi bịa ra một cái tên, Rebecca Kuti,
tôi dám chắc ông bác sĩ chưa bao giờ nghe nói đến dòng nhạc
afrobeat

*

. Phần địa chỉ, tôi định viết là Lagos, Nigeria, nhưng cô lắc

đầu: “Không có địa chỉ ở Paris à?” Thế là tôi khai địa chỉ nhà Hakim
King.

Cuộc thăm khám diễn ra chóng vánh. Bác sĩ quan sát miệng tôi, kéo

khẩu trang xuống, đẩy kính lên và bản án được tuyên: “Cô gái ạ, răng
cô ở trong tình trạng mà sẽ phải mất hàng tháng mới chữa khỏi hết cho
cô, cô nên tính cách khác, đỡ tốn kém hơn.” Cách nào bây giờ? “Nhổ
hết răng hỏng và trồng răng giả, nếu cô không có tiền thì có thể bảo
hiểm sẽ trả cho cô.” Suýt chút nữa thì tôi phá lên cười. Liệu ông ta có
nói điều tương tự với cô con gái nuôi của mình, với đứa trẻ tuyệt vời
đã được ông ta đăng ký cho học trường Y để đến năm hai mươi tám
tuổi, cô ta sẽ không còn cái răng nào nữa mà thay vào đó là mấy cái
móc kim loại gắn vào hai cái răng hàm cuối cùng? Trên một tờ giấy có
in sẵn tên, địa chỉ ở đầu trang, ông bác sĩ nguệch ngoạc tên một nha sĩ
nào đó ở bệnh viện. Ông từ chối lấy tiền. Ông nóng lòng muốn tôi
biến nhanh cùng ba lô và mũ trùm đầu của tôi, muốn tôi trở lại khu
phố tôi ở, và tôi chẳng cần áp tai vào cửa nhà ông cũng vẫn nghe thấy
tiếng ông nói qua điện thoại với vợ yêu của mình rằng bà phải làm thế
nào để tôi đừng bao giờ đến phòng khám khiến ông mất thời gian nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.