BÃO - Trang 137

Tôi đang ở bệnh viện. Tôi không còn biết mọi chuyện đã kết thúc ra

sao nữa. Hakim là người gọi cứu hỏa, sau khi bảo vệ trung tâm văn
hóa bấm còi báo động. Một đám cháy đẹp! Đống thùng rác đựng giấy
nóng chảy trên nền đất chẳng khác nào mớ kẹo cao su khổng lồ.
Hakim bình luận thế này: “Em đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đích
thực, tất thảy cái thứ màu vàng và xanh ve trên nền bê tông ấy!” Trước
mặt cảnh sát, anh ra sức bảo vệ tôi: “Con nhỏ tội nghiệp, nó phát hiện
ra khói, nó muốn dập lửa, nó bị ngộ độc khói, các ông hiểu chứ?” Ai
mà chẳng hiểu. Nào có ai mắc lừa đâu, bởi như có phép mầu chai
white-spirit

*

đã thoát nạn. Im lặng, lúc này đây, im lặng trước giờ tính

sổ. Tôi biết vậy, ở nhà ông bà Badou, trước lúc nổ ra chiến tranh, bao
giờ cũng thế mà. Tôi đã được “giáo dục” kỹ về điểm này.

Người ta nhốt tôi trong một phòng riêng, cửa sổ có lưới mắt cáo,

tường vàng, không đồ đạc, chỉ một cái giường sắt và một thứ giống
như cái bàn xoay, một bên cánh tay cắm kim truyền dịch, tôi ở trong
tầm quan sát, chắc là để họ xác định xem tôi có nguy hiểm hay không.
Tôi mặc áo ngủ màu xanh lá, tôi không biết quần áo lẫn ba lô của
mình biến đi đâu, tôi chẳng có gì trên người cả, có phải người ta tìm
chứng cớ trong đồ đạc của tôi không? Y tá là một anh chàng tóc nâu
cao lớn, một anh chàng người đảo Antilles, trông anh ta hơi giống
Hakim, lúc mở cửa, anh ta cười rất tươi, anh ta nói những lời dễ
thương, anh ta gọi tôi là Quý Cô, anh ta không đặt câu hỏi gì, cũng
chẳng bình luận gì. Từ bao lâu rồi nhỉ? Hai ngày, hay hai tuần? Tôi
không biết đang là thứ mấy nữa. Có lẽ là Chủ nhật, bởi ngoài hành
lang có tiếng ồn, những khách đến thăm bệnh nhân, cha mẹ thăm con
trai bị tai nạn, mang theo hoa quả, hoặc đám thực tập sinh thay ca cho
mấy cô y tá. Tay trái tôi băng bó, có vẻ như tôi bị ngã vào lửa, tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.