BÃO - Trang 139

cũng đầy lên đôi chút. Tôi tin chắc con bé đang sống cùng một gã đàn
ông. Em kể:

“Em làm việc ở bệnh viện. Em học để trở thành nữ hộ sinh, chị biết

không?

- Không. Ở đâu thế?
- Caen.”
Tôi nghĩ con bé đang có bầu. Tôi thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Chính vì thế cổ tôi vẫn khẳng khiu. Khó khăn lắm tôi mới chịu nổi
trọng lượng cái đầu mình.

“Rachel này.
- Gì cơ?
- Em biết về mẹ chị đấy.
- Thế hả?”
Tôi cứng sững người. Tôi nén chặt mọi dây thần kinh và cơ bắp

mình, cần nhất là không được dao động.

“Bà ấy hỏi gặp chị.
- Chẳng quan tâm.”
Bibi ngồi phía cuối giường, cạnh chân tôi. Người em thật thơm, tôi

quên mất đấy. Lúc nào người Bibi cũng tỏa mùi em bé. Chuyện đó
khiến đầu óc tôi quay cuồng đôi chút.

“Nghe này, Rachel. Em biết chị sẽ nghe em.”
Lúc này, em là người lớn, còn tôi thì bé tí. Tôi chẳng thể làm gì

khác ngoài việc lắng nghe em.

“Lúc chị bỏ đi... Lúc chị em mình không còn bên nhau nữa, em đến

sống ở nhà bác sĩ Lartéguy với mẹ. Em đã tới Bruxelles nói chuyện
với bố. Em hỏi bố. Chị biết không, em đã biết mọi chuyện. Chị cứ
tưởng em không biết gì, nhưng em biết tất.”

Tôi không ngăn nổi tim mình đập nhanh hơn. Tôi cụp mắt, tôi

không muốn nhìn thấy Bibi, tôi không muốn dõi theo cử động của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.