BÃO - Trang 159

này mà không phải cuốn khác, tôi đọc nó từng đoạn ngắn một, như thể
một bài hát, tôi đọc nó và ngủ thiếp đi. Một bận, tôi bị cảnh sát kiểm
tra, họ nhìn cuốn sách, và ả cớm nữ hỏi tôi: cô theo đạo Hồi sao? Tôi
cười không trả lời, từ khi nào người ta quan tâm đến tôn giáo của tôi?
Lúc đó, tôi còn chưa có khẩu súng của đại tá không quân Crosley, nếu
không chắc tôi không thể ra khỏi sở cảnh sát. Vậy nên tôi siết chặt cái
vật nhỏ bằng kim loại ấy trong tay, và tôi dấn những bước dài về phía
ngõ Sen cạn. Tôi biết ngày hôm nay sẽ quyết định tất cả. Sẽ không có
một mùa đông nào khác để mà lần lữa.

Ngôi nhà trơ sững trong vẻ yên lặng uể oải. Ngay cả những chú

chim cũng lặng thinh. Tôi đứng ngay đầu lối đi rải sỏi, tôi nhìn về phía
những ô cửa sổ đóng kín. Liệu họ có quyết định gặp tôi không? Hay
có thể là người phụ nữ ấy, Michèle, Gabrielle, có thể bà ta đã trông
thấy tôi, và đã bấm số gọi cảnh sát. Đến nhanh đi, tôi tin cô ta có vũ
khí. Tôi sợ, cô ta làm tôi sợ, cô ta đã phải điều trị ở viện tâm thần,
người ta đã thả cô ta ra, hoặc cô ta đã bỏ trốn, cô ta rất nguy hiểm.
Không, không, tôi không biết cô ta, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ta,
tôi không biết tên cô ta. Tôi nghĩ rằng đó là một người điên đáng
thương, một kẻ lang thang, cô ta ở trong trại tị nạn ngoài xa lộ, cô ta lê
la khắp các con đường trong thành phố với một đám du thủ du thực,
ăn mày, phường lêu lổng, móc túi.

Đột nhiên tôi thấy rã rời. Không có gì khiến ta kiệt quệ hơn là hằng

ngày phải tới trước một ngôi nhà đóng cửa im ỉm, để nhìn một cái
bóng lướt qua. Tôi ngồi bệt xuống đất, trên lối đi rải sỏi, tôi đặt ba lô
bên cạnh. Hôm nay cần phải kết thúc những lời dối trá. Hôm nay mọi
sự phải được làm sáng tỏ, rồi thì biến mất, kiểu như một bóng đèn điện
lóe lên ánh sáng cuối cùng trước khi tắt ngấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.