BÃO - Trang 161

đưa chúng tôi, Bibi và tôi, tới tham quan nhà tù nô lệ. Bên cạnh pháo
đài, những con phố nhỏ chật hẹp, những căn nhà xây bằng gạch và lợp
mái tôn. Cô đứng dưới bóng râm một mái nhà, cô nhìn tôi. Cô bé nhỏ,
một đứa trẻ với cái miệng sưng phồng, đôi mắt giương to vì sợ hãi.
Tôi đưa kẹo cho cô. “Đừng sợ, cô gái. Tôi tên là Ramata. Chúng tôi ở
đây để giúp cô. Hãy giao vũ khí của cô cho tôi, làm ơn.” Tôi không sợ.
Tôi cười với cô, tôi muốn ôm chặt cô trong vòng tay, như thể chúng
tôi vừa tìm lại được nhau sau một cuộc xa cách dài. Tôi thích tên của
cô, một cái tên Phi châu. Một cách chậm rãi, tôi chìa khẩu súng ra cho
cô, cô cầm lấy và đưa cho viên cảnh sát đứng bên cạnh. “Cô đi với
chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc cô, đừng sợ.” Tôi đi với Ramata, cô
không muốn người ta còng tay tôi. Tôi dựa vào cánh tay cô như thể
một người già nhỏ bé, tôi đi bộ chậm rãi, từng bước nhỏ, những hòn
sỏi lạo xạo dưới gót giày chúng tôi, một thứ tiếng động của cát bên bờ
biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.