BÃO - Trang 162

Tôi trở lại đó. Tôi đã nghĩ chuyện đó là hoàn toàn không thể xảy ra.

Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại Phi châu nữa. Tôi đã nghĩ
mình sẽ chết mà không được thấy lại mảnh đất này, ánh sáng này,
không được hít thở bầu không khí này, không được uống nước của
mảnh đất này lần nữa. Khi chúng tôi ra đi, như cách tôi đã ra đi, như
một kẻ ăn mày, không giấy tờ không hành lý, liệu ai có thể nghĩ là một
ngày nào đó mình có thể quay trở lại? Mình ra đi, nghĩ rằng mình sẽ
không bao giờ có thể thành một du khách trên mảnh đất nơi mình đã
ra đời, lớn lên, rồi bị phản bội. Tôi không biết rằng điều đó có thể xảy
ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Trước hết cần phải tồn tại đã. Vì tôi chẳng có gì, tôi phải bịa ra một

nơi sinh, một mốc ngày tháng, tìm được một số người làm chứng,
những người cho mượn tên. Chính Ramata đã làm tất cả. Cô đã liên hệ
với bà Crosley, rồi các bà xơ ở tu viện Conception ở Takoradi, cô đã
nói chuyện cả với Chenaz và gọi điện cho ông Badou ở Bỉ. Vì tôi
không muốn mang cái họ này, nên cô đăng ký cho tôi mang họ
Crosley, trong khi chờ thủ tục nhận con nuôi. Tất cả đều khập khiễng,
tất cả giấy tờ đều ghi ngày tháng đã được lùi lại, chữ ký thì thiếu, các
con số đều giả mạo, nhưng cũng xong, như một chuỗi bánh xe răng
cưa cái này khởi động cái kia, từ cấp sơ thẩm cho đến phán quyết cuối
cùng của cấp phúc thẩm. Chính Bibi đã phát kiến cho tôi cách trở lại
Phi châu, làm trợ lý tình nguyện cho bệnh xá Takoradi. Và tôi đã ra đi.

Nhóm tình nguyện đa quốc gia, có người Pháp, người Anh, người

Hàn Quốc, người Mỹ, và thậm chí cả một cô người Úc. Phần lớn, cũng
như tôi, không có lấy một chút kinh nghiệm về y học. Chúng tôi mặc
một chiếc áo bờ lu màu lục bằng ni lông, đội một chiếc mũ cùng chất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.