BÃO - Trang 26

câu kéo theo một khóm tảo lên mặt nước. Cuối cùng thì người đàn ông
cũng mỉm cười, có vẻ hài lòng. “Đúng là cháu không nói dối.” Ông trở
nên thân thiện. “Cháu câu giỏi thế, nếu có thời gian thì dạy ta nhé.”
Tôi bảo: “Ngoài lúc đi học cháu đều rỗi.” Lúc này, ông nói tên là
Philip Kyo. Tôi rất thích cái tên này. Ngay lập tức tôi đã nghĩ rằng
chúng tôi có thể trở thành bạn bè, với cái tên như thế. Tôi nán lại một
lúc lâu để giải thích cho ông phải câu như thế nào, tôi chỉ cho ông góc
phía đằng kia con đê, nơi thủy triều không thể đẩy dây câu đi được.
Đêm xuống, tôi trở về nhà. Nhưng trước khi đi, tôi nói với Ngài Kyo:
“Mai là Chủ nhật, nếu ngài quan tâm, cháu sẽ đến chỉ chỗ câu cho
ngài. Tức là những chỗ câu ngon ấy.” Ông vẫn khẽ mỉm cười nhìn tôi.
“OK, sáng mai nhé?” Tôi nói: “Chiều đi, tại sáng cháu phải đi nhà thờ
cùng mẹ.” Ông cất cần và mồi. “Cháu biết ta ở chỗ nào không?” Tôi ra
hiệu là có: “Ai mà chẳng biết ngài ở đâu. Ở đây mọi người đều biết
nhau cả, đảo này bé tí ấy mà.” Tôi nói thêm, vì không chắc ông hiểu:
“Ngài chỉ cần đi ra khỏi nhà, chính cháu sẽ đón ngài.” Và chúng tôi đã
thành bạn của nhau như thế đó, Ngài Philip Kyo và tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.