BÃO - Trang 27

Cuối hè, mọi sức mạnh như hợp lại. Tôi căm ghét mùa hè, đó là

mùa của quên lãng, nếu không thì cũng là mùa mà người ta giả vờ
quên. Hằng ngày, người người ùn ùn kéo đến như thủy triều lấp đầy
mọi ngóc ngách, một dòng nước đục và dập dềnh len lỏi vào mọi
khoảng trống, rồi chia thành vô số các nhánh nhỏ, nhân lên gấp bội.
Chỉ được một lúc, vào tầm sáu giờ sáng mà trời đã sáng trưng, khắp
nơi còn vắng vẻ, chờ đợi. Chỉ có những người đàn bà mò bào ngư
đang bồng bềnh ngoài khơi. Vài con chim. Loáng sau đó là sự xâm
chiếm. Đám côn trùng đen bung ra. Chúng chạy khắp các ngả, râu
vểnh lên rình rập, cánh dang rộng, chúng bơi, chúng lăn, đôi khi chúng
còn bay nữa, tôi từng thấy rồi: một người đàn ông đeo đai được một
con tàu kéo vào tận bãi cát, gió thổi căng lớp dù mềm, kéo ông ta bò
bằng bốn chân như một con cua khổng lồ sặc sỡ. Tôi chặn ngang giữa
đường chạy của ông ta. Ông ta quay lại nhìn tôi, gương mặt đỏ au.
Ông ta phủi cát trên người, rồi nói với tôi: “Spassiba

*

!” Ngọn gió

quái quỷ nào đưa ông ta đến tận đây thế không biết?

Ồn ào và nóng bức buộc tôi phải ra khỏi căn phòng chật hẹp của

khách sạn nằm gần cảng. Ông chủ khách sạn có cho tôi thuê một chiếc
lều - vật chứng của số quân cụ thừa sau chiến tranh, tôi đoán vậy - nên
tôi bỏ ra phía bên kia của đảo, chỗ không hề có bãi tắm, một bờ biển
đầy đá đen lởm chởm. Ở đó, tôi bị lũ gián biển tấn công, nhưng thà
chịu đựng chúng còn hơn lũ sâu-bọ-người. Mary bảo tôi suốt đời chỉ là
một gã độc thân gàn dở. Nàng giễu tôi: Ẻo lả, nhu nhược.” Nàng đâu
biết gì về đời tôi. Nàng không hay nói về mình. Vào một đêm, vì nàng
cứ hát rống lên lúc đi bộ dọc bờ biển, tôi liền bảo nàng rằng nếu ở bất
cứ đâu không phải nơi đây nàng sẽ bị coi là điên. Nàng bèn ngừng hát,
cay đắng kể về ngôi nhà nàng từng bị nhốt theo lời gửi gắm của một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.