BÃO - Trang 28

bác sĩ là bạn của gia đình. Nàng gọi nó là Nhà trắng. Bởi vì ở đó cái gì
cũng trắng, từ tường, trần, đến áo bờ lu của y tá và thầy thuốc, cả nước
da của bệnh nhân cũng trắng nốt.

Tôi cảm thấy mình nợ nàng một điều gì đó. Tôi nói, với một giọng

dửng dưng: “Anh cũng thế, anh cũng từng bị giam.” Nàng hỏi: “Cũng
trong một Nhà trắng ư?” Tôi đáp: “Không, trong tù.” Bất cứ, ai khác
hẳn sẽ hỏi: “Tại sao người ta lại bỏ tù anh, anh đã làm gì?” Mary
không hỏi. Nàng im lặng, còn tôi không nói thêm. Tôi không có khiếu
thú tội.

Những lúc không đi câu tôi thường đi bộ xuyên qua đảo. Vào sâu

bên trong, khách du lịch thưa dần. Họ thường để ý đến những bãi tắm
và những điểm ngắm cảnh nổi tiếng chứ chẳng hề bận tâm đến những
ruộng khoai lang và hành. Vào mùa hè những con đường mòn nóng
như rang. Đất tỏa ra một mùi chua nồng. Đằng sau tường rào đám bò
náu mình thản nhiên. Nắng nhức mắt. Tôi nhớ trước đây Mary và tôi
thường ngủ ban ngày và sống vào ban đêm. Ngôi nhà chúng tôi thuê
khi ấy nay vẫn còn, một căn nhà nhỏ bằng gạch nén và ván ép lợp mái
tôn uốn lượn. Một người nước ngoài đã mua lại nó, một kiến trúc sư
người Nhật, người ta kể với tôi như vậy. Ông ta có nhiều dự án lớn
trên hòn đảo này, một khách sạn bốn sao có bãi đáp trực thăng và spa
nước biển. Thần tượng của ông ta chính là kiến trúc sư Tadao Andõ,
nói thế là đủ biết. Cũng tốt thôi! Thuở ấy Mary và tôi thường ra khỏi
nhà khi hoàng hôn xuống, giống như ma cà rồng, vào lúc mặt trời
nhòa trong màn sương. Chúng tôi bơi trong đêm, rùng mình mỗi khi
những cành tảo chạm vào bụng. Vào một đêm trăng khuyết, chúng tôi
làm tình dưới nước, ở bãi biển, quấn lấy nhau như cặp bò biển.
Chuyện này xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi. Tôi cứ ngỡ mình đã quên,
nhưng khi quay trở lại đây, từng giây từng phút lại bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.