BÃO - Trang 38

nhìn tôi không trả lời, chắc hẳn chưa bao giờ ông nghĩ đến điều này.

“Cháu ấy à, cháu muốn được chết dưới biển. Nhưng không phải

chết đuối. Cháu muốn biến mất trong lòng biển, và không bao giờ trở
về nữa. Cháu muốn được sóng cuốn đi thật xa.”

Ông nhăn mặt lại, tôi cứ tưởng ông sắp cười to. Nhưng nhìn kỹ hơn

tôi thấy đúng ra mặt ông nhăn lại vì tức giận. “Sao cháu lại nói như
thế! Ai nói với cháu chuyện biến mất trong lòng biển?” Lần đầu tiên
tôi thấy ông có vẻ cáu vì những gì tôi nói. Ông nói thêm, bằng một
giọng dịu hơn: “Cháu có biết mình đang nói gì không! Cháu toàn nói
những điều ngu xuẩn thôi!” Tôi xấu hổ quá, tôi nghĩ mình nên ôm lấy
cánh tay ông, dựa đầu vào vai ông để được ông tha thứ, nhưng thay vì
làm thế, tôi lại thấy bực trong lòng: “Sao lại là ngu xuẩn ạ? Cháu có
phải con ngốc đâu, cháu nghĩ đến cái chết, dù cháu còn rất ít tuổi.”
Đúng vậy, đã nhiều lần tôi ra sát biển, toan lao mình vào những ngọn
sóng, mặc cho biển cuốn đi. Chẳng vì một lý do thực sự nào, chỉ là vì
tôi chán đến trường, chán gã bồ của mẹ tôi lúc nào cũng xoen xoét với
mẹ những lời âu yếm và gian xảo.

“Không nói về chuyện này nữa, nghe chưa June.” Đó là lần đầu tiên

ông gọi tên tôi, nó làm tôi tan chảy, vì như thế có nghĩa là tôi cũng
quan trọng đối với ông, chứ không chỉ là một con oắt ngu xuẩn chán
đời đến cảng ngắm chiếc phao ở dây câu của ông bập bềnh trên mặt
nước. Trước khi ra về, tôi thơm nhẹ lên má ông, thật nhanh, chỉ đủ để
cảm nhận làn da thô ráp hơi chua của ông (người già không ít thì nhiều
đều có mùi chua này). Như thể ông là bố tôi, ông tôi hay gì đó. Rồi tôi
cắm đầu chạy mà không ngoái lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.