BÃO - Trang 57

cô ấy không xanh biếc.” June vẫn cố nài: “Không, đúng là cô ấy mà,
cháu chắc chắn đấy, và nhất là cô ấy có thể đã thay đổi, mọi người đều
thay đổi khi già đi mà!” Tôi không biết tại sao chuyện đó lại làm cô bé
bối rối. June không chịu hài lòng với những vẻ bề ngoài. Cô bé có nếp
nhăn giữa hai chân mày làm khuôn mặt tối đi, bỗng nhiên nó không
còn dáng dấp của một đứa trẻ nữa. “Sao vậy, bé con? Tại sao lúc này
cháu lại buồn thế?” Cô bé quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt,
nhưng tôi thấy đôi vai nó rung lên vì thổn thức. “Sao cháu lại khóc?”
Tôi vòng tay quanh người cô bé, ôm nó vào lòng, cảm nhận thân hình
nó, chạm vào hai bờ vai tròn của nó. Cô bé giơ tay lên, úp hai lòng bàn
tay che lấy mặt. Cô bé nói: “Bởi vì ngài sắp chết, ngài sắp ra đi và
cháu chỉ còn lại một mình ở đây với những người cháu ghét.” Tôi
gắng nói với nó: “Nhưng cháu ở với mẹ mà, cháu không ghét mẹ.” Cô
bé không nghe tôi nói. Nước mắt vẫn lã chã rơi làm tóc dính bết vào
miệng. Nó đặt nắm tay lên mí mắt để ngăn nước mắt trào ra. “Ánh mắt
ngài thật buồn, cô bé nói rành rọt. Ánh mắt ấy nói với cháu rằng ngài
sẽ chết, hoặc sẽ đi thật xa.”

Đúng lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy mình tươi mới, dường như tất cả

những năm tháng tôi đã không sống đều được dung thứ, cuốn bay theo
gió. Nhờ những giọt nước mắt của một cô bé mười ba tuổi. Tôi ôm
June chặt hơn một chút, quên đi mình là ai, cô bé là ai, nó một đứa trẻ,
còn tôi một ông già. Tôi siết chặt June đến nỗi xương cô bé kêu răng
rắc. “Ái, ái!” Cô bé không kêu to, mà chỉ khẽ nói, và tôi hôn lên trán
nó, gần mái tóc bù xù hoang dã, tôi hôn lên chỗ gần môi, để cảm nhận
những lọn tóc ướt đẫm, để nếm những giọt nước mắt của cô bé, đó là
chất rượu thần của tuổi xuân tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.