BÃO - Trang 58

Và thế đấy, tôi không yêu cầu mà bỗng nhiên hai chúng tôi bắt đầu

nói về Chúa. Ngài Kyo, chắc chắn là không tin vào Chúa rồi. Ông
thậm chí còn không muốn nhắc đến tên Chúa. Ông bảo: “Tại sao,
chẳng lẽ lại có thứ gì chăng? Tại sao, chẳng lẽ tất cả những thứ này,
trái đất, động vật và con người, biển cả, như vậy vẫn chưa đủ hay
sao?”

Tôi chẳng biết trả lời thế nào, tôi không biết gì về cuộc sống.

“Nhưng ngài không cảm thấy bên trong mình có cái gì đó khác ư? Còn
cháu thì thấy, nó là một cục tròn nhỏ, ấm nóng ở bên trong cháu, ở
đây, phía trên rốn, ngài không cảm thấy sao?” Trước khi ông kịp cười
nhạo, tôi đã cầm lấy tay ông và đặt nó lên bụng mình, đúng vào chỗ
ấy. “Ngài hãy nhắm mắt lại. Hãy nhắm mắt lại và ngài sẽ cảm nhận
được cục nóng đó.” Ông đã làm như vậy, ông nhắm mắt ngồi yên, và
tôi cảm thấy hơi ấm đi từ bụng mình đến lòng bàn tay ông, rồi quay
trở lại. Tôi vô cùng chắc chắn là ông sẽ thấy được Chúa. Tôi vô cùng
hạnh phúc khi ông không còn niềm ưu uất, nỗi tuyệt vọng. Tôi vô
cùng tự hào vì đã tặng ông món quà ấy. Bây giờ thì ông không thể
quên nó được nữa. Ngay cả khi chúng tôi có trở thành những người xa
lạ với nhau, thì ông cũng sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, khi lối đi ấy đã
mở ra tới chỗ ông, đi đến tận trái tim ông.

Ông đã xúc động, tôi nghĩ vậy. Ông rụt tay về, nhưng không nắm

lại, ông đặt tay lên đùi như thể bàn tay ấy vẫn đang chứa đựng hơi ấm
từ bụng tôi.

“June này, ta chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ta là như vậy

đấy.” Ông vẫn mang bộ mặt u tối, đôi mắt vô hình. “Có lẽ ta đã quá
già để thay đổi rồi.” Tôi lại cầm lấy bàn tay ông, chỉ để siết chặt nó
trong tay mình. “Nhưng ngài đã cảm thấy, đúng không? Ngài đã cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.