BÃO - Trang 60

Tôi nhắm mắt, và dường như tôi vẫn nghe thấy tiếng nói ấy, ở đó,

bên bờ biển. Đó là một giọng nói không trầm không bổng, một giọng
lao xao, vo ve. Tôi những muốn Ngài Kyo nghe thấy tiếng nói ấy, nếu
nghe thấy nó, chắc ông sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Liệu ông
có nghe thấy không? Phải chăng là tôi đang nói? Tôi đặt tay ông lên
bụng mình, bàn tay to và khỏe của ông, và giọng nói ấy chắc sẽ đi qua
những ngón tay dài, qua lòng bàn tay mở ra, bàn tay ông hẳn có nghe
thấy giọng nói đang thì thầm những lời rung động, những lời chậm rãi
và nặng trĩu, những lời sẽ không chấm dứt. Ông là người duy nhất biết
bí mật của tôi, tôi chưa từng nói chuyện này với mẹ hay bất cứ ai,
chưa từng kể với mục sư. Nhưng còn ông, Ngài Kyo, ông đang đứng
bên bờ, chỉ cần bước một bước nữa thôi là mọi thứ sẽ thay đổi. Có một
lát, tôi thấy dường như ông đã nghe thấy tôi, rồi ông rụt tay lại, và
nhích ra xa. Ông sợ những gì thiên hạ sẽ nghĩ nếu họ nhìn thấy chúng
tôi, bàn tay ông đặt trên bụng một cô bé mười ba tuổi. Ông đã tránh ra,
mặt tối sầm, đôi mắt không ánh sáng. Ông bảo: “Ta không thể, June ạ.
Ta không phải là người tốt. Ta không thể là người mà cháu mong đợi,
ta chỉ là một người như bao người khác.” Ông đã lùi lại, lưng dựa vào
một mỏm đá. Ánh hoàng hôn như một đám sương mù giăng xuống
mặt ông. Vào ban đêm, con người ta không còn là chính mình, điều đó
tôi đã hiểu ra từ lâu, khi cái gã ấy đến ở nhà chúng tôi, và mẹ tôi cùng
gã thì thầm những lời ngọt ngào. “Rồi cháu sẽ sống cuộc đời của cháu,
cháu sẽ rời khỏi đảo này và đi ra thế giới. Cháu sẽ quên ta, sẽ quên tất
cả, cháu sẽ trở thành một người khác, June ạ.” Những lời ông nói
khiến tôi rất đau lòng. Những lời ấy đâm xuyên qua người và cắm sâu
vào tim tôi. Tại sao ông không lắng nghe tôi? “Tại sao ngài không tin
cháu? Cháu...” Nhưng nước mắt ngăn tôi thốt nên lời. Ông nhoài tới
định ôm tôi vào vòng tay, nhưng tôi không muốn nữa. Không bao giờ
muốn nữa. Tôi không cần sự âu yếm của ông. Tôi không phải là con
bé đã làm hỏng mất đồ chơi, tôi không phải là người phụ nữ si tình bị
người ta bỏ rơi. Muốn vậy, ông chỉ cần tới gặp cô dược sĩ của ông.
Đây là chuyện khác, thế mà ông đã không hiểu gì hết. Tôi bỏ chạy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.