BÃO - Trang 6

đồ lặn liền thân bằng cao su đen, họ đeo bao tay dệt bằng sợi hóa học,
đi giày nhựa màu sắc sặc sỡ. Kết thúc ngày làm việc, họ bước đi dọc
con đường ven biển, đẩy xe nôi chở những thứ thu hoạch được. Đôi
khi họ có xe máy điện, xe ba bánh chạy xăng. Họ có dao inox giắt ở
thắt lưng. Họ cởi bộ đồ lặn giữa những mỏm đá, gần một túp lều gạch
nén xây riêng cho họ, họ giội rửa ở vòi nước lộ thiên rồi trở về nhà
bước thấp bước cao, tiều tụy vì chứng thấp khớp. Gió đã cuốn theo
những năm tháng của họ, những năm tháng của tôi cũng vậy. Bầu trời
xám xịt, màu của hối hận. Biển động, nổi sóng lừng, biển xô vào đá
ngầm, vào những chỏm nham thạch, biển quay cuồng và vỗ bập bềnh
trong những vũng lớn, nơi lối vào những vịnh hẹp. Không có những
phụ nữ ngày ngày mò hải sản này, biển có lẽ sẽ thù địch, khó gần. Mỗi
sáng tôi lắng nghe tiếng kêu của những người đàn bà của biển, âm
thanh rè rè từ hơi thở của họ khi họ ngoi đầu khỏi mặt nước, ahouiii,
iya,
tôi hình dung khoảng thời gian đã qua, tôi hình dung ra Mary, đã
mất tích, tôi nghĩ đến giọng hát tình ca của nàng, đến tuổi thanh xuân
của nàng, đến thời trai trẻ của tôi. Chiến tranh đã xóa đi tất cả, chiến
tranh đã phá tan tất cả. Thời đó tôi thấy chiến tranh đẹp, tôi muốn viết
về nó, trải nghiệm nó và rồi viết về nó. Chiến tranh là một cô gái đẹp
với thân hình trong mộng, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng, giọng
nói mê hoặc, rồi nàng biến thành mụ già tóc tai bù xù và nanh nọc,
thành ác phụ báo oán, bất nhân, tàn nhẫn. Đây là những hình ảnh trở
lại trong tâm trí tôi, chúng dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất. Những thân
thể trật trẹo, những cái đầu bị cắt rời, rải khắp các đường phố bẩn thỉu,
những vũng xăng, những vũng máu. Một vị hắc trong miệng, một thứ
mồ hôi nặng mùi. Trong một căn nhà không cửa sổ, chỉ có một bóng
đèn điện không chao duy nhất, bốn gã đàn ông giữ chặt một người đàn
bà. Hai gã ngồi lên chân cô, một gã đã trói hai cổ tay cô bằng một dây
đai, gã thứ tư mải miết với một vụ cưỡng hiếp bất tận. Không có tiếng
động, như trong những cơn mơ. Ngoại trừ tiếng thở khàn khàn, tiếng
thở của kẻ cưỡng hiếp, và một hơi thở khác, nhanh, dữ dội, của người
phụ nữ, nghẹt lại vì sợ, có lẽ thoạt đầu cô đã kêu bởi dấu vết một cú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.