BÃO - Trang 7

đánh vẫn còn lưu trên môi dưới của cô, nó đã rách toạc, và máu chảy
tạo thành một vết loang hình sao trên cằm. Hơi thở của kẻ cưỡng hiếp
dần gấp gáp, một dạng thở khò khè sâu, nghẹt lại, một âm thanh trầm
và giật cục của máy móc, một âm thanh gấp gáp và dường như sẽ
không bao giờ ngưng.

Mary là lâu sau đó, Mary uống rượu nhiều quá mức, và biển đã

mang nàng đi. “Em có thể làm điều đó,” nàng đã nói khi chúng tôi
băng qua eo biển ngăn cách đảo với đất liền. Nàng đi vào lòng biển
lúc hoàng hôn. Thủy triều đã làm láng mượt những con sóng, những
vòng tròn chậm rãi tiến lên, màu rượu vang. Những người đã nhìn
thấy nàng đi vào lòng biển đều nói rằng nàng điềm tĩnh, rằng nàng
mỉm cười. Nàng đã mặc đồ bơi, một bộ liền màu lam không tay, rồi
nàng luồn lách giữa những mỏm đá đen, nàng bắt đầu bơi cho đến khi
những con sóng, hoặc ánh mặt trời lặn che khuất nàng khỏi tầm mắt
những người chứng kiến.

Tôi đã không biết gì, không thấy gì, không dự đoán gì. Trong phòng

ngủ ở căn lều của chúng tôi, quần áo của nàng được gấp và xếp sắp
như thể nàng đi du lịch, thế thôi. Những chai rượu gạo rỗng không,
những bao thuốc lá bóc dở. Một túi xách đựng vài vật dụng thân
thuộc, lược và bàn chải tóc, nhíp, gương, phấn, son môi, khăn mùi soa,
chìa khóa, ít tiền Mỹ và tiền Nhật, mọi thứ như thể hai tiếng nữa nàng
sẽ quay lại. Viên cảnh sát duy nhất trên đảo này - một người đàn ông
trẻ tuổi, tóc húi cua, trông như một thiếu niên - đã kiểm kê. Nhưng anh
ta đã để lại cho tôi mọi thứ, như thể tôi là một người họ hàng, một
người bạn. Tôi là người được yêu cầu tùy tâm xử lý những di vật, nếu
họ tìm thấy, hỏa thiêu chúng, quăng chúng xuống biển. Nhưng không
bao giờ có gì khác ngoài những đồ dùng không quan trọng kia. Bà chủ
nhà trọ đã chọn trong đám quần áo, bà ta giữ lại đôi giày màu lam xinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.