BÃO - Trang 63

hôm, trong khi đang ngắm biển và những con sóng, ông đã thổ lộ với
tôi điều này: “June à, cháu không nên yêu ta, bởi vì ta là một người
chết đang hưởng án treo.” Thấy tôi có vẻ không hiểu, ông nói thêm:
“Ta đã chết từ lâu rồi, ta đã gây ra một chuyện khủng khiếp, và không
thể sửa chữa được. Mọi thứ ta nhìn thấy đều nói với ta về cái chết,
cháu có hiểu không?” Tôi đáp: “Cháu không biết tại sao ngài lại nói
như vậy, sự sống là một quà tặng cơ mà.” Ông nói: “Hãy nhìn biển mà
xem. Nó dường như đang sống, nó di chuyển, chứa đầy tôm cá và sò
ốc, mẹ cháu là một người đàn bà của biển, hằng ngày bà mò lặn dưới
đó để cháu không phải chết đói. Nhưng biển cũng là một vực thẳm nơi
mọi thứ biến mất, nơi mọi thứ bị lãng quên. Bởi vậy ta thường ra bờ
biển mỗi ngày, để ngắm biển, để không quên, để biết rằng ta phải chết
và biến mất.” Tôi ghi nhớ lời ông nói. Đó là những bài học thật nhất
mà tôi từng được nghe. Không ai nói điều này ở trường hay nhà thờ
cả. Người lớn không ngừng kể những điều dối trá. Họ cả quyết như
đinh đóng cột điều mình nói, nhưng họ nói dối, họ chẳng biết gì. Ngài
Kyo là người nói thật. Ông không tìm cách tô vẽ cuộc sống. Ông
không ngọt ngào. Ông đắng và mạnh như cà phê. Giờ đây tôi mang vị
cà phê trong miệng, vị đắng ấy, và tôi không thể sống thiếu nó. Chính
Ngài Kyo đã ban tặng nó cho tôi, vào cái đêm tôi nằm nép vào người
ông dưới mái lều. Bây giờ, khi tan học, tôi không còn đi cùng với bọn
trẻ vào tiệm tạp hóa mua kẹo mút hay kem que. Tôi tới quán cà phê-
pizza của một anh chàng đồng tính, như người ta đồn, nhưng tôi thây
kệ, anh ấy là người tử tế và phục vụ tôi một tách cà phê đen mà không
hỏi han gì. Khi tôi kể chuyện này với Ngài Kyo, ông mỉm cười: “Đồ
uống đó không dành cho trẻ con!” Tôi đáp lại cộc cằn: “Nhưng cháu
có còn là trẻ con nữa đâu!” Tôi không nói cho ông biết quyết định của
mình, rằng ông sẽ là người đàn ông của đời tôi. Tôi không muốn đột
ngột hấp tấp vì ông dễ phát hoảng. Có thể thực ra ông là người rụt rè,
có thể ông sợ người đời đàm tiếu. Không, tôi không nghĩ vậy. Ngài
Kyo thờ ơ với chuyện ngồi lê đôi mách, với điều đồn thổi, với mọi lời
độc mồm độc miệng. Ông quả cảm. Vả chăng, ông từng là lính. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.