BÃO - Trang 67

chuyện tôi kể về người hóa bò lang thang đêm đêm trên trảng đất. Lũ
chó rè rè giọng sủa đáp lời tôi, cả chúng cũng sợ. Tôi kêu lên, rồi lịm
đi. Sớm hôm sau, chính bà lão Kando tìm thấy tôi. Hình như tôi lạnh
toát và trắng nhợt nên bà đinh ninh tôi chết trôi dạt vào bờ. Bà cho tôi
uống rượu khoai của bà, chà xát hai gan bàn tay và má tôi cho tới lúc
tôi mở được mắt. Bà nói chuyện với tôi, nhưng tôi không hiểu được
thổ ngữ, nhất là bà còn khuyết răng cửa nữa. Những người đàn bà
khác của biển lần lượt tới, mang theo xe đẩy và đồ bơi. Tôi nghĩ họ
đang tính cho tôi ngồi vào một chiếc xe đẩy về làng, nhưng tôi đã tỉnh
lại và bảo rằng mình ổn, rồi loạng choạng đi về. Trên đường đi, mẹ đã
được tin, mẹ ôm choàng lấy tôi, nhưng tôi cao lớn hơn nên hai mẹ con
âu yếm ôm chặt lấy nhau cùng đi về nhà. Gã khốn đã bỏ đi, gã nên
làm thế thì hơn. Tôi ngủ cả sáng, buổi chiều Ngài Kyo tới. Đây là lần
đầu ông tới nhà. Ông mặc bộ com lê đen, còn mẹ tôi cung kính tiếp
ông, như thể ông là một thầy giáo hay thanh tra. Ông còn để lại danh
thiếp, mẹ đặt trên bàn, sau đó tôi đọc được, thật lạ, nó dường như là
tên của một người khác:

PHILIP KYO

Nhà văn - nhà báo

Tôi thầm nghĩ sau này có thể dùng nó để trêu ông, hoặc để chơi trò

dịch chuyển, đến lượt ngài đến lượt cháu.

Mẹ trang trọng mang trà và bánh quy ra, ông nhấp môi uống trà

nhưng không đụng tới bánh. Ông trầm mặc và lịch sự như thường lệ.
Ông hỏi mẹ về việc lặn bắt bào ngư, liệu ông có thực sự quan tâm tới
việc này hay chỉ làm ra vẻ thế? Tôi thích thú khi người lớn bối rối, khi
họ không biết nói gì. Bởi tôi biết rõ mẹ muốn hỏi ông điều gì. Ý định
của ông thế nào, ông muốn làm gì với tôi, liệu ông có chăm lo cho
tương lai của tôi không? v.v., mọi thứ mà người mẹ thường đòi hỏi cho
đứa con gái, còn ông không muốn trả lời, dù sao chắc ông cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.